Chiều ngày 6 tháng 5, Uông Thanh Huyền tiễn học sinh cuối cùng về. Chiếc đồng hồ quả lắc trên tường vừa điểm sáu giờ, thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt đã sáu giờ tối dù mới chỉ có hai tiết học vào buổi chiều.
Cô có hẹn với chồng tối nay, sáu rưỡi gặp nhau ở Nhà hát lớn Tô Châu. Anh ấy đã mua hai vé xem vở nhạc kịch "Chicago", một vở mà Uông Thanh Huyền vô cùng yêu thích, nên hôm nay cô đã trang điểm rất kỹ lưỡng.
Vừa thay váy xong, điện thoại trong túi đổ chuông.
Đầu dây bên kia tiếng cãi cọ ồn ào, cô nghe không rõ mấy câu nhưng đại khái nội dung thì vẫn nắm được: Trần Phong gặp tai nạn giao thông, xe nát bươm, người cũng không còn.
Hành lang bệnh viện lạnh lẽo, mẹ chồng cô khóc đến gần như ngất đi, còn bố chồng, người vốn luôn điềm đạm, cũng nước mắt lưng tròng. Trần Phong vừa qua sinh nhật tuổi ba mươi không lâu, trước đó còn hứa với ông bà rằng năm nay sẽ có con, để ông bà được bế cháu nội hằng mong ước.
Những người đi ngang qua cô rõ ràng đều cố ý giữ khoảng cách, sợ cô bất ngờ ngã quỵ hoặc mất kiểm soát.
Uông Thanh Huyền không ngờ mình không rơi một giọt nước mắt nào. Cô vẫn chưa thể tin vào tin tức này. Mọi thứ quá đỗi phi thực. Sáng nay trước khi ra khỏi nhà Trần Phong còn ôm hôn cô, vậy mà chỉ vài tiếng sau anh ấy đã trở thành một thi thể lạnh lẽo nằm đó?
Người đàn ông mặc cảnh phục bước tới gọi cô, báo cho cô biết tài xế gây tai nạn đã bị bắt, người đó hoàn toàn có lỗi, không chỉ phải bồi thường mà còn phải chờ tòa án phán quyết số năm ngồi tù. Cô nghe rõ từng lời nhưng không thể phát ra dù chỉ một chút âm thanh.
Cô không thể ngờ, ngày này lại trở thành ngày giỗ của chồng mình.
Ba ngày sau, Trần Phong được chôn cất. Bố mẹ chồng cô đã hoàn toàn suy sụp, mọi việc lớn nhỏ đều do cô lo liệu.
Sau lễ tang, người thân bạn bè lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cô. Đến lúc này, nỗi bi thương bị kìm nén suốt mấy ngày cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa. Cô cầm chặt hai tấm vé xem "Chicago" trong tay, khóc không thành tiếng.
Khu mộ thật yên tĩnh, tĩnh đến nỗi tiếng khóc bi thương của cô dường như bị phóng đại lên gấp mấy lần, nghe thật đáng sợ.
Có người đến gần phía sau nhưng cô không hề hay biết.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng kiểm soát được cảm xúc, ánh mắt liếc qua mới thấy người đàn ông mặc áo khoác đen đứng phía sau. Người đàn ông này cô đã gặp vài lần, là cấp trên của Trần Phong.