Cuộc đối thoại vẫn đang tiếp diễn, Lục Tuyên khó hiểu trước câu trả lời của em trai.
- Không phải người yêu? Nhưng em và cô ấy đang ở cùng nhau không phải sao?
Nét mặt anh chẳng hề lộ ra chút bối rối, có thể nói, Lục Tần là người khiến Lục Tuyên phải bất lực trước sự điềm tĩnh, lạnh lùng mỗi khi trò chuyện cùng nhau. Nhìn vào nét mặt của anh, Lục Tuyên chẳng thể suy đoán được cảm nhận và ý nghĩ của em trai.
- Ở cùng không nhất thiết phải là người yêu.
Lời nói phũ phàng từ anh khiến Lục Tuyên và cả Túc Kỳ đang đứng bên ngoài sững người. Nếu Lục Tuyên tỏ ra ngạc nhiên khó hiểu, thì cô lại mang cảm giác đau lòng, thất vọng.
Chỉ trách cô đã đặt lòng vào Nhan Lục Tần, người đàn ông vô cảm, lạnh nhạt chỉ xem cô như công cụ thỏa mãn.
- Chẳng lẽ ý em là...
Lục Tuyên gần như đoán được hàm ý trong câu nói của Lục Tần. Thực chất trong xã hội không thiếu những cô gái chấp nhận bên cạnh đại gia vì tiền. Đàn ông giàu có cần được thoã mãn, phụ nữ trẻ đẹp lấy thân đổi lại tiền bạc nào phải chuyện lạ lẫm.
Hơn nữa Lục Tần là một doanh nhân lớn, giàu có nứt tiếng, trong giới kinh doanh chẳng ai không biết đến tên anh. Ngoại hình của anh lại cực phẩm như vậy, đối tượng thích hợp của hàng tá phụ nữ cần tình hoặc tiền, thậm chí cả hai.
Lục Tuyên vốn dĩ suy nghĩ thấu đáo, sự im lặng cùng ánh mắt thừa nhận của Lục Tần đã giúp anh ấy nhận ra vấn đề.
- Anh không nghĩ em là người đàn ông chỉ muốn thoả mãn nhu cầu mà không nghĩ đến trách nhiệm.
Hai chữ "trách nhiệm" mà Lục Tuyên vừa nói ra khiến anh có chút suy nghĩ, nhưng ngay từ đầu, anh với cô rất rõ ràng về chuyện tiền bạc để đổi lấy thể xác.
Lục Tần buông một câu thể hiện sự bất lực lẫn ám ảnh với những hồi ức chẳng hề tốt đẹp trong khứ:
- Đàn bà càng đẹp thì càng độc. Anh không thấy mẹ của chúng ta sao?
Nghe đến đây, Lục Tuyên liền nhận ra tổn thương sâu sắc trong tâm lý của Lục Tần sau ngần ấy năm vẫn chưa từng nguôi ngoai.
- Lục Tần, không phải ai cũng như vậy đâu. Còn rất nhiều người phụ nữ tốt, anh chỉ hy vọng em đừng vì chuyện đổ vỡ của người lớn mà đánh mất cơ hội tìm được tình yêu đích thực của đời mình.
Những lời Lục Tuyên vừa nói cũng chính là những lời anh đã từng dùng để an ủi chính mình, nhưng kỳ thực ám ảnh ấy quá lớn, khiến anh khó có thể mở lòng. Anh càng không tin bản thân sẽ gặp được người có thể chữa lành những tổn thương trong anh.
- Em không tin vào phụ nữ. Tại sao phải trói buộc cuộc đời vào một người nào đó, tìm thú vui là đủ rồi.
Lời nói của Lục Tần như nhát dao chí mạng vào tim cô, khiến mộng tưởng trong lòng Túc Kỳ tức khắc đổ vỡ.
Lục Tuyên không rõ lai lịch của Túc Kỳ, nhưng anh ấy vẫn giữ nguyên quan điểm để khuyên nhủ em trai:
- Tình yêu là sự trói buộc một cách tự nguyện khiến em cảm thấy hạnh phúc. Anh mong em hiểu rằng đàn ông trưởng thành cần trọng trách nhiệm.
Cô thơ thẩn bước qua căn phòng khiến mình rất sốc trước điều vừa nghe thấy. Ngồi ở ban công, cô ngẫm nghĩ lại, quả thật là do bản thân ngu ngốc đến mù quáng. Chấp nhận lấy thân kiếm tiền như vậy thì đến cuối cùng đối với anh cô cũng chẳng khác gì công cụ thỏa mãn hay gái bao chẳng hạn. Làm gì có chuyện một người đàn ông có tất cả mọi thứ từ địa vị, danh vọng đến ngoại hình xuất chúng như Nhan Lục Tần có thể yêu cô, không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Cảm giác tủi thân khó chịu đến uất nghẹn, cô thật không hiểu mình đã sống không tốt ở điểm nào mà có ngày lại cảm thấy bản thân thấp hèn đến vậy.
Cố nén nước mắt, dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, ngày trả một nửa số nợ cho người bác tàn độc cũng cận kề, số tiền cô nhận được vẫn chưa thấm vào đâu so với con số chục tỷ kia, thật sự quá mỏi mệt.
Đang ngồi quẩn quanh với những bế tắc, chợt giọng nói ấm áp quen thuộc cất lên:
- Đang suy nghĩ gì sao? .
||||| Truyện đề cử: 100 Kế Sống Sót Của Nữ Phụ Phản Diện |||||
Cô có chút giật mình, vội quay sang nhìn anh.
- Không...tôi có nghĩ gì đâu. Anh trai của anh về rồi sao?
Lục Tần dịu dàng đưa tay vén tóc cô:
- Anh ấy vừa về. Mà tôi thấy cô không được vui.
Nhớ lại những lời lúc nãy anh đã nói, cô thấy rất đau lòng, ngay khoảnh khắc này thật chẳng muốn đối mặt với anh.
- Tôi vẫn bình thường mà. Tôi về phòng đây.
Túc Kỳ đứng dậy cốt ý muốn rời đi, anh vội nắm tay cô kéo lại, cô hơi nghiêng người rồi vô tình ngồi lên đùi anh.
Anh vòng hai tay ôm eo cô, ngước nhìn Túc Kỳ rồi cất lời:
- Có chuyện gì cô cứ nói với tôi, biết đâu tôi có thể giúp được cô.
Cô vừa nghe đã thấy bế tắc, chuyện này sao cô có thể nói với anh, mà nói ra rồi thì anh giúp cô bằng cách nào đây? Anh sẽ yêu cô sao? Chẳng cần nghĩ nhiều cô cũng biết chuyện này bất khả thi, chi bằng im lặng vờ như không có gì cả.