Ngỡ chủ nhật anh có thời gian rảnh rỗi, nhưng người đàn ông bận rộn lại có sự nghiệp rực rõ như Nhan Lục Tần đến cả ngày nghỉ duy nhất trong tuần cũng phải dành ra thời gian để xử lý công việc.
Cô ở nhà phụ dì Diệp nấu ăn cho bớt buồn chán. Người làm trong nhà ai cũng thân thiện và cư xử với cô nhã nhặn, nhẹ nhàng, nên cô cảm thấy rất thoải mái.
Đang thái rau củ, cô nghe bên ngoài có tiếng xe chạy vào, Túc Kỳ cứ ngỡ Lục Tần đã về nên lập tức chạy ra xem.
Nhưng người bước vào nhà khiến cô không khỏi ngạc nhiên, trông anh ấy có nét rất giống Lục Tần nhưng không phải anh.
Với sự nhạy bén, Túc Kỳ liền đoán ra người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, dáng vóc cao ráo uy nghiêm này chính là người thân của anh.
Anh ấy vừa bước vào phòng khách đã nhìn thấy cô, theo phép lịch sự, cô liền cúi nhẹ đầu chào người đàn ông kia.
Dì Ái giúp việc vừa ra mở cổng để người đàn ông đó chạy xe vào sân nhà, trông cô hơi ngớ người, dì ấy bước đến cạnh cô nói nhỏ:
- Đây là cậu Lục Tuyên, anh trai ruột của Lục Tần thiếu gia.
Cô đã hiểu rõ, vội đáp:
- Dạ.
Lục Tuyên nhìn thấy cô thì vô cùng bất ngờ, xưa nay em trai của anh ấy nào đề cập đến chuyện có người yêu. Thậm chí Lục Tuyên còn rất rõ Lục Tần vì ám ảnh trong tuổi thơ mà chẳng muốn gần gũi hay yêu đương với phụ nữ, đặc biệt phụ nữ càng đẹp Lục Tần lại càng muốn tránh xa.
Nhưng bây giờ trong nhà của anh lại có một người con gái xinh đẹp đến thế, Lục Tuyên thật quá đỗi bất ngờ với em trai của mình.
Anh ấy bước về phía cô, Túc Kỳ không biết phải xử sự thế nào, đây vốn dĩ không phải nhà cô, muốn mở lời mời ngồi cũng ngại, huống hồ anh ấy không phải khách đến thăm nhà mà là anh trai của Lục Tần.
Cũng may dì Ái đã giải vây cho sự khó xử của cô, những người làm ở biệt thự trước đây đã làm cho Nhan gia rất nhiều năm. Sau này Lục Tần ra ở riêng thì Nhan lão gia (đại tá Nhan Lục Tuân) đã bảo họ sang nhà riêng của anh làm việc vì họ đã chăm nom anh từ nhỏ, sẽ hiểu tính ý của Lục Tần. Vậy nên dì Ái cũng chẳng hề xa lạ với Lục Tuyên, ngược lại còn rất thân thuộc
Lúc nãy Lục Tuyên có bảo với dì Ái rằng anh ấy đã gọi điện cho Lục Tần thông báo về việc mình sẽ đến nhà anh. Lục Tần nói sẽ về ngay, bảo Lục Tuyên cứ đến nhà ngồi chờ một lát.
Lục Tuyên gật đầu:
- Dạ.
Anh ấy không nhịn được thắc mắc, cất lời hỏi cô:
- Cô là...người yêu của Lục Tần sao?
Anh ấy bước đến ghế ngồi, Túc Kỳ cũng nhanh chóng ngồi đối diện để đáp lời, nhưng kỳ thực cô đang rất bối rối:
- Dạ...tôi...tôi là...
Cô ngập ngừng đến khó xử, vì vốn dĩ nếu bỏ qua chuyện công việc thì mối quan hệ của cô và Nhan Lục Tần chẳng thể gọi tên.
Chẳng lẽ bảo là trợ lý của anh, nhưng có trợ lý nào lại đến nhà tổng giám đốc ở một cách thoải mái khi cấp trên không có ở nhà như vậy. Nói ra chỉ càng khiến mọi chuyện thêm rắc rối, thậm chí xấu hổ đến không có chỗ trốn.
Còn nếu bảo là người yêu thì càng không phải, giữa cả hai chỉ là mối quan hệ xác thịt.
Cô đang rối bời không thể trả lời, sự ấp úng trong lời nói và ánh mắt hoang mang của cô khiến Lục Tuyên nhận thấy sự bất thường.
Đặc biệt hơn cả, anh ấy còn là cảnh sát hình sự, người đã từng trực tiếp đối mặt để lấy lời khai, quan sát biểu hiện, tâm lý của hàng trăm tội phạm.
Dĩ nhiên không thể đánh đồng Túc Kỳ và phạm nhân, nhưng qua đó dễ dàng khẳng định Lục Tuyên có khả năng quan sát tâm lý và phân tích lời nói, biểu hiện của đối phương đang trò chuyện rất tỉ mỉ, rõ nét.
Tiếng xe lăn bánh vào sân nhà, cô mừng rỡ vì đã được giải nguy, Túc Kỳ cất lời:
- Lục Tần về rồi.
Cô đứng dậy rời khỏi ghế, vừa lúc anh từ cửa đi vào, nhìn thấy cô, Lục Tần bước đến gần. Túc Kỳ liền nói:
- Anh trai của anh...
Lục Tần liền đáp:
- Tôi biết rồi, để tôi nói chuyện với anh ấy. Cô lên phòng nghỉ ngơi đi.
Túc Kỳ gật đầu, cô quay người đi lên lầu.
Trong phòng làm việc, Lục Tuyên nói với anh về dự tính điều tra bọn tội phạm buôn chất cấm sắp tới cần đến sự trợ giúp của anh.
Hai anh em bàn một lúc lâu, sau khi mọi chuyện được thống nhất, Lục Tuyên liền hỏi anh về thắc mắc trong lòng:
- Cô gái đó, là người yêu của em sao?
Cùng thời gian này, Túc Kỳ mở cửa phòng ngủ đi ra, cô thấy buổi sáng ở mãi trong phòng khá ngột ngạt. Cô muốn ra ban công cuối dãy lầu để hóng gió, vị trí đó được chính Lục Tần thiết kế, trông như không gian của một quán cafe với nhiều chậu cây xanh, có cả mái hiên và máy phun sương nên dù có là buổi trưa nắng ngắt cũng không hề bị nóng hay chói chang.
Bước dọc hàng lang, cô ngang qua phòng làm việc của anh nằm gần cuối dãy.
Túc Kỳ chẳng phải người nhiều chuyện hay có thói quen hóng chuyện riêng tư của người khác. Nhưng khi cô vừa bước đến, vô tình nghe thấy một chuyện mà cô nhất định không thể bỏ lỡ, bước chân cô khựng lại ngay khoảng khắc Lục Tuyên cất lời:
- Cô gái đó, là người yêu của em sao?
Dù cửa phòng làm việc đang đóng nhưng giọng nói bên trong vẫn vọng ra khá rõ, đủ để cô nghe thấy.
Chẳng hiểu sao Túc Kỳ lại rất mong chờ nghe câu trả lời từ anh.
Giọng nói lạnh lùng của Lục Tần cất lên:
- Không phải.
Tim cô chợt thắt lại, Túc Kỳ ngây người đờ đẫn. Lời nói thẳng thừng dứt khoát từ anh khiến cô hụt hẫng. Nhưng cô lại tự cười thầm chính mình, rõ ràng là lấy thân kiếm tiền mà lại trông chờ xa vời, cô tự trách mình quá ảo tưởng.