- Hay là trước tiên hãy nói viên cảm ứng châu này để làm gì đi, chuyện chỉ dạy có thời gian hãy nói sau.
Tiêu Thần thở dài.
Một đứa con trai quỳ trước trước mặt như vầy thật khó coi, nếu là một cô gái đẹp, quỳ trước mặt của mình sau đó dùng miệng… cũng gần giống như vậy…
Liễu Thất vội vàng đứng dậy, cao hứng nói:
- Loại cảm ứng Châu này dùng để cảm nhận hơi thở người và động vật, là một bảo vật để truy tìm dấu vết, là do vị sư thúc môn nội làm, nghe nói muốn khởi động nó phải có luồng chân khí tương đối mạnh, mà chỗ em chỉ có môn chủ mới tu luyện chân khí, nhưng ông ta đã đi chu du mười mấy năm chưa trở về, em cũng không tìm được ông ta, tháng rồi em gặp chú ở Hokkaido, chú nói với em là anh đang tu luyện pháp môn tên Cầm Long Quyết, có thể thao tung Cầm long chân khí, nên em mới tìm đến anh đây
- Môn phái? Cậu ở môn phái nào? Còn nói xạo gặp thằng cha Tạ Đông ở Hokkaido nữa chứ.
Tiêu Thần kinh ngạc hỏi.
Tiêu Thần lần đầu tiên nghe nói có môn phái như vậy, Tạ Đông lúc trước đâu có nói tới chuyện này, vả lại ông ta đã biến mất nửa năm nay rồi, từ khi tiết lộ thân thế của mình đến nay, cái lão ấy sau khi đi khỏi, Tiêu Thần không có tin tức gì của ông ta.
- Cũng chẳng thuộc môn phái nào cả, chẳng qua có vài nhân vật lợi hại thu thập vài đệ tử, rồi dựng lên cờ hiệu, cũng không giống trên tivi diễn, không giống như viết trong tiểu thuyết, em ở trong môn phái Thanh Vân, tổng cộng có tám người, một chưởng môn Thanh Vân đạo nhân, hai sư thúc tổ, ba sư thúc, người kế đó là em, chúng em cũng chẳng có sơn trại gi ráo, bình thường mọi người hay tụ tập ở biệt thự Thanh Ưu, về mặt tu hành thì ít khi có chỉ đạo, sư thúc tổ không dạy pháp thuật cho em và sư tỉ, đương nhiên có thể bọn họ vốn không biết...
Liễu Thất không giấu diếm gì, đem tất cả những gì về phái Thanh Vân và những gì mình biết về quá trình tu hành thuật lại cho Tiêu Thần nghe, khi nói đến sư môn Thanh Vân, Liễu Thất thật sự có chút hơi mất mặt, đã theo học sáu, bảy năm trời, y chỉ biết thuật Dị không gian, và một ít cũng chẳng ra phép thuật gì cả.
Đây cũng chính là lý do vì sao y có thể lấy cái hộp lớn này và một số đồ vật từ trong ngực ra ,y cũng biết chút ít về thuật dị không gian, đương nhiên đem ra so với Không gian đặc dị của Tiêu Thần chỉ là trò con nít
Liễu Thất xuất thân từ gia đình giàu có, cha là chủ ngân hàng nổi tiếng quốc tế, mẹ là chủ tịch công ty lớn tầm cỡ quốc tế, ông nội là người nắm giữ kho bạc lớn thứ năm của nước M, tóm lại xuất thân của y thật là hoành tráng tới hoành tráng
Một trăm triệu nhân dân tệ đối với y mà nói, thật sự không là gì cả, chỉ cần nũng nĩu với ba mẹ là đã có tiền rồi.
Về phần Liễu Thất được Tạ Đông nhận làm cháu nuôi , thì hoàn toàn là một chuyện có như không
Đại khái là vậy, lúc nhỏ cơ thể Liễu Thất không khỏe mạnh, gầy yếu xanh xao, gầy trơ xương, Tạ Đông trong một lần đi du lịch thì gặp được ông cụ Liễu, sau đó thì thi triển cái gọi là tiên thuật gì đó, ông cụ Liễu nghĩ rằng mình gặp được thần tiên, nên vội vàng dẫn Tạ Đông về nhà, cầu xin Tạ Đông điều trị cho đứa cháu yêu quý của mình, kết quả Tạ Đông đã trị khỏi cho Liễu Thất, cụ Liễu đã tặng cho Tạ Đông một tỷ đô la Mỹ thay lời cảm ơn và nhất quyết bảo Liễu Thất làm cháu Tạ Đông
Cái lão Tạ Đông này khi nhận được một tỷ đô la Mỹ, tự nhiên vui sướng khác thường, liền nhận Liễu Thất làm cháu trai, sau đó đề cử Liễu Thất vào phái Thanh Vân.
- Ồ, thì ra câu chuyện là như vậy, lão già Tạ Đông này thật sự không nhìn lầm, cậu là người có tiềm lực à.
Tiêu Thần nghe Liễu Thất nói xong liền vỗ mạnh lên vai y mấy cái.
Rõ đùa, tên tiểu tử này dòng dõi đại phú đại quý, còn không biết tận dụng ưu thế kinh tế này, không chừng ông trời sẽ sai thiên lôi đánh ta mất, nếu sau này ta dạy cho hắn một pháp thuật ta sẽ lấy mấy trăm triệu à.
Ai dà, vợ thì ngày càng nhiều, hậu cung càng ngày càng hùng hậu, không có tiền cũng không xử lý được gì.
Liễu Thất cười nói:
- Anh hai, anh đề cao em quá đó, tiểu đệ bình sinh chỉ thích có hai thứ thôi: một là pháp thuật, hai là phụ nữ, nhưng về tiền thì em có nhiều, nếu anh có yêu cầu thì cứ dặn dò với em nhé!
Liễu Thất cũng không phải là tên ngốc, đã biết tỏng ý đồ của Tiêu Thần, nhưng y tin rằng nếu tiếp xúc nhiều với Tiêu Thần, nhất định sẽ vứt bỏ quan niệm tiền bạc này, tuy nói là trong nhà mình có nhiều tiền, nhưng Liễu Thất cũng không phải là người tiêu xài phung phí, tuy y si mê võ đạo pháp thuật, nhưng đồng thời y cũng là đứa con có hiếu, y còn biết giúp đỡ ít nhiều việc nhà, chỉ mơ mộng mình có thể trở thành tiên thì quả thật là không thực tế chút nào.
Tiêu Thần cười nói:
- Yên tâm đi, nếu đại ca thật sự có nhu cầu thì nhất định sẽ kiếm chú em, còn bây giờ hãy nói cho ta biết làm thế nào để chạm vào được viên ngọc cãm ứng này, Vũ Đại Nhi đang chờ anh đi cứu mạng đó
Chi phiếu 100 triệu đương nhiên là quan trọng, nhưng nghĩ đến tấm ảnh của siêu mỹ nữ đó, Tiêu Thần vẫn thấy ngứa ngáy.
Tiền và người đẹp cả hai tay đều muốn nắm lấy, hai thứ này như hỗ trợ với nhau vậy, có tiền ắt sẽ có một đám mỹ nữ xung quanh, đương nhiên còn phải có nhân phẫm tương đối tốt, có một tá mỹ nữ thì chi tiêu phải mạnh thêm, không có tiền thì không được rồi.
Liễu Thất gật gật đầu nghiêm nghị nói:
- Đại ca, anh đem chân khí của mình dựa vào chu thiên vận hành truyền vào viên ngọc này, viên ngọc sẽ kết hợp linh khí của anh và linh khí của nó đã tích tụ, đến lúc đó ta đem cọng tóc của Vũ Đại Nhi đặt lên quả cầu, ngọc cãm ứng sẽ hiện ra nơi ở của Vũ Đại Nhi , nhưng thời gian hiện ra rất ngắn, có thể chỉ trong vòng mấy giây, cũng có thể sẽ chỉ ra chỗ không chính xác, có thể chỉ xuất hiện một bức tranh trong đầu anh, đai ca, anh phải tập trung tinh thần.
Tiêu Thần gật đầu, cẩn thận vận một luồng Cầm long chân khí từ đan điền, đặt bàn tay lên ngọc cảm ứng, không ngờ ngọc cảm ứng lại không phản ứng.
- Có thể không đủ lượng, đại ca, anh thêm chút xíu nữa đi.
Liễu Thất lấy từ trong lòng ra một cái túi màu vàng ra, bên trong là sợi tóc màu đen, chắc chính là của Vũ Đại Nhi rồi.
Tiêu Thần nhắm mắt lại, lại vận Cầm long chân khí từ đan điền, rồi đem Cầm long chân khí truyền vào ngọc cảm ứng.
Uỳnh
Cảm ứng châu đột ngột đáp lại bằng một tiếng nổ lớn, truyền đến não Tiêu Thần, xém chút nữa đã làm Tiêu Thần chảy máu mũi, từ viên ngọc cảm ứng bốc ra một làn linh khí màu trắng đục, cùng hợp với Cầm long chân khí của Tiêu Thần, hai luồng khí từ từ kết hợp thành một bức màn màu trắng.
- Đầu
Tiêu Thần không mở mắt chỉ thốt ra một chữ, Liễu Thất vội vàng lấy tóc Vũ Đại Nhi đặt lên quả cầu.
- Thả ta ra, thả ta ra.
Trên bức màn trắng đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ, đó chính là cô gái tuyệt đẹp trong tấm hình, cô ấy bị nhốt trong một căn phòng nhỏ…