Đầu vυ" nhô lên trước ngực bị Văn Bạc Tuy ngậm lấy, mẫn cảm và yếu ớt.
Kỳ lạ lại rất thoải mái.
kɧoáı ©ảʍ tập trung ở đầu nhũ hoa, hai má Cố Lê đỏ bừng.
"Ướt rồi." Văn Bạc Tuy chẳng qua chỉ là đang trần thuật lại cho cô biết thân thể của cô bây giờ lạ như thế nào, nhưng chất giọng trầm ấm mang âm điệu nhàn nhạt không hiểu sao khiến Cố Lê xấu hổ đến mức muốn che mặt.
"Tôi xin lỗi... A... ưm..." Cô bị xúc cảm của đầu vυ" mυ"ŧ đến tê dại, hốc mắt tràn ngập sự hốt hoảng.
Ngón tay Văn Bạc Tuy theo mép thịt mò mẫm đi vào.
Vách ngăn ẩm nóng gần như hút ngón tay vào, chật đến mức Văn Bạc Tuy cũng hoài nghi liệu nó có thể dung nạp được mình không.
Ngón tay cắm vào, có thể cảm giác được từng đợt dâm dịch quấn quít theo.
Cơ thể của cô, cùng bề ngoài ngại ngùng của cô không giống nhau, đã da^ʍ đãиɠ chuẩn bị sẵn sàng.
Văn Bạc Tuy lại đút thêm một ngón tay.
Cố Lê gần như sắp quỳ không nổi, nửa người trên đều dựa vào người anh, cắn môi lại kìm chế tiếng nức nở phát ra bên ngoài.
Đầu vυ" mềm mại trực tiếp đè lên mặt Văn Bạc Tuy, mùi thơm mềm xâm chiếm khoang mũi anh.
Khóa váy bị anh kéo xuống thấp nhất, lần này, váy trên người Cố Lê hoàn toàn rớt xuống, lộ ra thân thể trần truồng.
Ngay cả qυầи ɭóŧ cũng bị anh kéo xuống ném sang một bên.
Cơ thể trắng nõn, mềm mại nhỏ nhắn hoàn toàn rơi vào trong mắt Văn Bạc Tuy.
Văn Bạc Tuy đột nhiên ôm eo cô đứng dậy, cánh tay rắn chắc dễ dàng nhấc lên, đặt Cố Lê ở góc bàn làm việc.
Trên mặt bàn còn bày đầy các loại văn kiện, Cố Lê run rẩy lo sợ, thậm chí không dám chạm vào chỗ dư thừa.
Cơn tức giận của Văn Bạc Tuy bỗng nhiên phai nhạt đi, cô chẳng qua là Omega nhút nhát lại không có ký ức, anh tính toán cái gì.
Nâng mặt Cố Lê lên, cơ thể Văn Bạc Tuy không ngừng đè xuống, mùi tuyết tùng trên người anh gần như hoàn toàn tiến vào mũi Cố Lê, cô thậm chí còn khẽ nhếch môi, nhìn đôi môi mỏng của anh in dấu xuống.
Cái lưỡi của Văn Bạc Tuy không chút khách sáo cướp lấy không khí giữa môi răng cô, Cố Lê gần như miễn cưỡng dùng cánh tay chống đỡ mình mới không ngã xuống.
"A ưm..."
Mãi đến khi không khí cuối cùng trong miệng bị ép khô, Cố Lê mới được Văn Bạc Tuy buông môi lưỡi ra.
Sợi chỉ bạc kéo thành một đường vòng cung, Văn Bạc Tuy cởi nút áo, ném lên ghế tựa.
Ánh mắt Cố Lê mơ màng.
Cởi quần áo ra, dáng người ưu việt của Văn Bạc Tuy lập tức đập thẳng vào mắt, trên người không có vật che chắn gì, chỉ còn một cái quần lỏng lẻo ở bên hông, tựa như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Sau lưng trần trụi, từng bắp thịt căng phồng dán chặt vào xương cốt, anh chỉ hơi nghiêng người, xương cốt sau lưng và eo đồng thời căng lên, vai rộng eo hẹp, cơ bắp rõ ràng, thân thể nam tính sau khi rèn luyện hàng năm tràn ngập sức sống.
Trong lúc ngây người, cơ thể lại bị đè xuống, cánh tay rắn chắc mạnh mẽ nắm lấy chân Cố Lê, nhẹ nhàng kéo một cái, cô nằm ngửa trên bàn sách, hai chân bị Văn Bạc Tuy nâng lên trong rãnh cánh tay anh.
Tư thế như vậy, có thể nhìn thấy rõ ràng âʍ ɦộ trắng nõn nà kia.
Lông tóc thưa thớt, trắng như bánh bao. Khe hở giấu thật chặt, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, có thể nhìn thấy dâm dịch trong suốt tràn ra bên ngoài.
Chỉ trong chốc lát, không gian vừa mới được mở bằng ngón tay đã bị thịt mềm mại rụt trở về.
dươиɠ ѵậŧ lúc này đã không còn kiên nhẫn, quy đầu vừa mới ẩm ướt, mạnh mẽ xâm nhập khu vực chưa bao giờ có người tiến vào.
"A —— "
Cố Lê lập tức hô lên, không ngừng hít sâu: "Đau... đau..."
Cơ thể như bị dươиɠ ѵậŧ khổng lồ phá vỡ, chỗ vốn cảm thấy trống rỗng bị lấp đầy gắt gao, bụng tựa như bị nứt vỡ.
Thật chặt.
Bức tường nóng bức bên trong mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ khiến Văn Bạc Tuy phát ra một tiếng thở dài sung sướиɠ. Anh động nhẹ một cái, vừa rút ra một phần đã nghe thấy Cố Lê liên tục thở gấp.
"Ưm... ưm ha..."
Xương cốt đều tê dại, mỗi lỗ chân lông trên người đều mở ra.
Cố Lê khó có thể hình dung cảm giác của mình, khi dươиɠ ѵậŧ lần nữa chậm rãi tiến vào, cô đã rêи ɾỉ không chịu nổi.
"To quá... Không được... hu hu... Nóng quá..."
Cổ nóng lên như phát sốt, Cố Lê hai mắt đẫm lệ nhìn Văn Bạc Tuy.
Cơ thể Văn Bạc Tuy đè xuống, hai cánh tay trắng nõn như cành liễu đã chủ động quấn lấy, giống như muốn dỗ dành anh.
Cô vừa khóc vừa rêи ɾỉ: "Cổ... Phía sau khó chịu... A ha... Đừng... hu hu..."
Mặt cô đỏ ửng giống như là uống rượu say, thanh âm nỉ non mềm mại mang theo sự nũng nịu, khiến du͙© vọиɠ đánh dấu của loài chó sói lên đến đỉnh điểm.
Bàn tay Văn Bạc Tuy nắm lấy gáy Cố Lê, bàn tay to lớn có thể dễ dàng nắm lấy cổ cô, cái cổ mảnh khảnh đến mức như có thể bẻ gãy bất cứ lúc nào.
Lòng bàn tay nóng lên, răng của anh đặt ở sau tuyến thể của cô, khoảng cách càng gần, mùi thơm thấm vào lòng người kia càng đậm.
Pheromone mãnh liệt bao trùm hai người, Cố Lê ôm chặt lưng Văn Bạc Tuy, đầu ngón tay bấu vào cơ bắp rắn chắc trên lưng anh, dùng sức đến trắng bệch.
Làm sao cũng không đủ ôm hết cả người anh.
Hoa huyệt thừa nhận cú đâm của dươиɠ ѵậŧ, giống như người chết đuối ôm khúc gỗ, không chịu buông tay.
Bên cổ trắng nõn đã có mấy dấu răng đỏ, Cố Lê đau đến mức khóc, nước mắt rơi xuống như chuỗi hạt.
Trên người Văn Bạc Tuy toàn là mùi của Cố Lê, thơm đến mức khiến người ta điên cuồng, du͙© vọиɠ chiếm hữu nồng đậm bắt nguồn từ gen, anh đột nhiên rút dươиɠ ѵậŧ ra, lật người Cố Lê lại.
Mu bàn tay đỡ lấy trán của cô, mái tóc dài được vén lên, lộ ra phần gáy trắng nõn, giữa đó có một chỗ hơi nhô lên.
Cảm giác căng thẳng truyền đến não còn nhanh hơn du͙© vọиɠ ham muốn.
Toàn thân Cố Lê nổi da gà, còn chưa kịp suy nghĩ, răng nanh khiến cô hơi sợ hãi lại mong đợi kia đã vạch phá tuyến thể, trực tiếp cắn xuống.
Pheromone chỉ thuộc về Alpha tỏa ra, mùi hương tuyết tùng nồng đậm lập tức rót vào cơ thể.
Cơ thể của Omega kháng cự run rẩy, nhưng bị Alpha vô tình trấn áp.
Tình cảm mãnh liệt từ trong máu tràn ngập khắp cơ thể, lại hình thành một phòng kén bọc chặt pheromone của Omega.
Tay Văn Bạc Tuy đột nhiên đẩy Cố Lê ra, bàn tay to từ xương sống sờ nắn eo thon của cô, đẩy cao mông, bên dưới đập vào da thịt nóng ẩm, điên cuồng làm càn.
Cố Lê không chống cự, cũng không có sức kháng cự.
Thân thể nhỏ nhắn mảnh mai của cô và thân thể cao lớn của Alpha hình thành sự chênh lệch rõ ràng.
Chỉ có mũi chân miễn cưỡng chạm đất, các ngón chân căng thẳng run rẩy, thân thể mềm mại bị đè lên bàn làm việc, làn da trắng muốt đỏ bừng như muốn hòa vào màu gỗ lim của bàn.
Chỉ thiếu một chút nữa, cắn sâu hơn một chút.
Sẽ không phải là đánh dấu tạm thời nữa.
Đôi mắt xám của Văn Bạc Tuy nổi lên tơ máu, bàn tay ấn lên xương sống lưng Cố Lê, nghe thấy tiếng cô khóc.