Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa cổ Cố Lê, cả người Cố Lê mềm mại dựa vào lòng Văn Bạc Tuy.
Chỗ hôm qua cảm nhận rõ ràng chậm rãi cương cứng lên.
Cố Lê chỉ liếʍ liếʍ cánh môi, không dám mở miệng giống như hôm qua, cả người nóng lên, muốn nhiều hơn.
Nhưng, cô không biết mình đang khao khát cái gì.
Chóp mũi Văn Bạc Tuy cọ vào cổ Cố Lê, động tác giống như chó nhỏ, nhưng Cố Lê không hề cảm thấy khó chịu, thậm chí ngay cả tư thế giữ cổ của Văn Bạc Tuy còn khiến trái tim của cô run rẩy.
Đáy mắt cô hiện lên một tầng hơi nước, gần như không khống chế nổi sự khô nóng này.
Tay của Văn Bạc Tuy miết nhẹ môi Cố Lê, cô giống như bị mê hoặc, đột nhiên vươn lưỡi nhỏ ra.
Cái lưỡi bóng loáng ướt át, liếʍ qua đầu ngón tay thô ráp, đáy mắt Văn Bạc Tuy tối sầm lại, trực tiếp chọc ngón tay vào trong miệng Cố Lê.
Cái lưỡi bị ngón tay ấn xuống, khớp xương đặt giữa răng, nước bọt trong miệng Cố Lê theo phản xạ tràn ra từ khoang miệng, quấn quanh ngón tay Văn Bạc Tuy.
"Em biết đánh dấu là gì không?" Giọng Văn Bạc Tuy lạnh như băng, tựa như không thèm để ý chút nào trên tay ướt dính, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại đưa vào miệng Cố Lê, trêu chọc lưỡi cô.
Cổ họng khó chịu khiến Cố Lê bất giác ngẩng đầu lên, dùng cách này để có được nhiều không khí hơn.
Góc độ này vừa vặn đối diện với ánh mắt của Văn Bạc Tuy từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt xám tro tràn ngập du͙© vọиɠ đang mang theo vẻ đùa cợt nhìn cô.
"Đó không phải là trò chơi của trẻ con." Văn Bạc Tuy như đang cảnh cáo.
Đây không phải ảo giác, Cố Lê cảm thấy thái độ của Văn Bạc Tuy đối với mình dường như kém hơn hôm qua rất nhiều, nhưng cô vẫn không biết rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu.
Từ hôm qua đến hôm nay, dường như cô làm cái gì cũng không đúng.
Cô tất nhiên là không biết, từ trước đến nay chỉ có Văn Bạc Tuy lựa chọn, chưa có một ai to gan yêu cầu ngược lại anh.
Đúng vậy, một bình dân như cô, lại dám yêu cầu anh không thể đánh dấu hoàn toàn.
Cô có tư cách gì.
Sự kiêu ngạo của Văn Bạc Tuy như bị cái gì trêu chọc đến, liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, đuôi mắt chảy ra một giọt nước mắt, khuôn mặt nhỏ đáng thương trông càng thêm tội nghiệp, sự tủi thân của Cố Lê gần như lộ hết ra bên ngoài.
Văn Bạc Tuy khẽ cau mày, rút ra ngón tay đặt ở trong miệng Cố Lê.
Cố Lê lập tức ho khan vài tiếng, lấy tay che miệng lại.
Văn Bạc Tuy cũng đã nhận ra sự mất khống chế của mình, hít sâu mấy hơi.
Cái cảm giác khô nóng khiến người ta bất an kia đâu chỉ là tấn công Cố Lê, nó cũng không buông tha Văn Bạc Tuy, độ dày pheromone trong không khí càng lúc càng nặng, mùi hoa thanh đạm dung hợp với hương vị của tuyết tùng, giống như một chất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Nếu không phải Văn Bạc Tuy quanh năm tiếp nhận huấn luyện đối kháng pheromone, chỉ sợ hiện tại đã sớm nhào vào người Cố Lê.
Đương nhiên, tình trạng bây giờ của anh cũng không tính là tốt.
Cố Lê xoa dịu sự khó chịu trong cổ họng, bầu ngực đột nhiên bị Văn Bạc Tuy nắm lấy, bàn tay to bóp chặt một bên ngực, giọng nói của anh khàn khàn như sóng ngầm trào lên: "Chỉ cần không đánh dấu vĩnh viễn, đều có thể làm đúng không?"
Đáy lòng Cố Lê rối loạn, đầu óc gần như trống rỗng.
Cô theo bản năng gật đầu, nghe anh cười khẽ một tiếng.
Bàn tay với cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ, bầu ngực trắng nõn như đậu hũ bị kéo ra khỏi váy, không có bất kỳ vật gì che chắn, hai núm vυ" màu hồng cơ hồ trong nháy mắt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cứng ngắc, dựng đứng kiêu ngạo.
Cố Lê nhìn về phía Văn Bạc Tuy cầu cứu, lần đầu tiên dám túm lấy tay áo của anh, run rẩy nói: "Như vậy... thật kỳ lạ..."
Cô không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt của anh rơi vào hai bầu ngực, tay chân luống cuống che lại da thịt bị lộ.
Nhưng hình dáng của bầu ngực kia đã sớm bị Văn Bạc Tuy nhìn thấy, núm vυ" run rẩy đứng thẳng trong một mảnh tuyết trắng.
Vừa mềm mại vừa nõn nà.
Tay Văn Bạc Tuy lại dễ dàng đẩy bàn tay đang che lại của cô ra, nhẹ nhàng nhéo lấy đầu vυ" của cô như cái cách khi nãy anh nhéo dái tai cô, đầu ngón tay khẽ động, kɧoáı ©ảʍ như dòng điện từ đầu vυ" đánh thẳng lên đại não.
"Không thoải mái?" Vẻ mặt hiện tại của cô khiến anh khó có thể phán đoán rốt cuộc là thích hay là khó chịu.
Cố Lê chạm tay vào cánh tay rắn chắc của Văn Bạc Tuy, thành thật đáp:"Thoải mái... Nhưng vẫn thật kỳ lạ..."
Vừa thích vừa sợ hãi.
"Quỳ xuống." Văn Bạc Tuy buông tay đang nắm đầu vυ" ra, đè nén du͙© vọиɠ, nâng eo mông cô, thoải mái để Cố Lê quỳ gối trên đùi mình.
Cả người cô đúng là nhỏ nhắn xinh xắn, dù hiện giờ ngồi quỳ giữa chân anh cũng không quá cao, hai bầu ngực trắng hồng vừa vặn đối diện trước tầm mắt anh.
Đột nhiên, một bên ngực bị khoang miệng ẩm ướt bao trùm, tay Cố Lê giật giật nắm chặt quần áo trên vai Văn Bạc Tuy, gọi khẽ một tiếng ngắn ngủi.
"Ha…."
Váy trên người đã bị cởi xuống một nửa, treo ở bên hông, nửa thân trên của Cố Lê hoàn toàn trần truồng, sống lưng mỏng manh, một tay của Văn Bạc Tuy giữ lấy lưng cô, chống đỡ cô không thể bị ngã ra đằng sau.
Hai bầu ngực đều bị lưỡi to liếʍ ướt đẫm, Cố Lê chỉ cảm thấy phía dưới trống rỗng, chân tâm ngứa ngáy.
Chờ khi ngón tay của Văn Bạc Tuy chạm vào, cô mới nhận ra.
Chân tâm sớm đã ngập nước, làm qυầи ɭóŧ đều ướt đẫm.