Dứt lời, không đợi Cố Lê nói thêm gì, cửa xe gần cô mở ra, Alpha sải bước dài xuống xe.
Cố Lê nhíu chặt mày, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy lo lắng.
Vừa rồi không phải là phản quân, vậy còn người này thì sao?
Người từ trong xe đối diện bước xuống cao hơn Tô giáo một chút, nhưng so với Văn Bạc Tuy thì hiển nhiên thấp hơn rất nhiều. Nhìn bằng mắt thường có thể thấy, trên tay không cầm vũ khí, ngược lại vừa xuống xe, giơ tay lên làm động tác đầu hàng.
Cô hơi thả lỏng lông mày, nhưng vẫn chưa hoàn toàn yên tâm.
Xe tinh tế cách âm hiển nhiên rất tốt, ngồi trong xe, Cố Lê chỉ có thể nhìn thấy người đàn ông kia mấp máy môi, nhưng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Bên ngoài xe.
Đối mặt với người từ trong xe bước xuống, Văn Bạc Tuy liếc mắt một cái liền nhận ra, trước mắt chính là người lén lút theo dõi anh rất nhiều ngày.
Tinh thần lực trên người anh không hề kiềm chế, gần như lập tức muốn đè bẹp Khôi Phong.
Tiếng bước chân rơi xuống đất, động tĩnh nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng người sắp bị đè ép đến mức muốn quỳ xuống đất lại có thể nhìn thấy rõ ràng anh đang chậm rãi tiến lại gần.
Chỉ là áp lực tinh thần lực của Alpha, đã khiến đầu anh ta đau như muốn nứt ra, thậm chí sau lưng đã sớm ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Chờ chút... Tôi đến để bàn một vụ giao dịch với ngài..."
Cắn chặt hàm răng, mỗi câu của Khôi Phong gần như đều bị nghẹn lại trong cổ họng.
Ánh mắt Văn Bạc Tuy rơi vào trong xe kia, ngoài dự đoán của anh, phản quân thế mà lại tìm một Beta dến để đàm phán.
Anh thong thả bước tới trước mặt Khôi Phong, từ trên cao nhìn xuống Beta đang nửa quỳ trên mặt đất, vẻ mặt bình thản, nhìn xung quanh, giọng nói lạnh lùng: "Anh là người lén lút theo dõi tôi mấy ngày qua."
Trong lòng Khôi Phong giật thót, nhưng vẫn cố gượng cười: "Đại nhân nói gì vậy... tôi chỉ là muốn tìm hiểu đại nhân một chút... thuận tiện tặng đại nhân một món quà nhỏ mà thôi."
Văn Bạc Tuy chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lùng như dã thú cười nhạt: "Vừa rồi còn là giao dịch, giờ lại biến thành tặng quà nhỏ."
Khôi Phong bị anh nhìn mà dựng cả tóc gáy, ngoài uy áp của tinh thần lực, biểu cảm của Alpha cũng đủ khiến anh ta sợ hãi.
"Nói đi, quà gì, có thể khiến phản quân liều mình đến tìm tôi." Tinh thần lực đặt trên người Khôi Phong giảm đi một chút, Văn Bạc Tuy nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Khôi Phong, thành công bắt gặp vẻ mặt co rúm lại trong mắt anh ta.
Anh vỗ vỗ đầu Khôi Phong, rõ ràng là đầu người, lại vỗ như đang vỗ một quả bóng cao su.
Từ góc nhìn của Cố Lê, Văn Bạc Tuy hoàn toàn không có chút kiêu ngạo hay lãnh đạm ngày thường, ngược lại tràn ngập vẻ tà khí, giống như một người khác vậy.
"Sao lại giật mình như vậy?" Văn Bạc Tuy cười nhạt một tiếng: "Rất dễ đoán, bây giờ trong thành có người cần cứu mạng, e là chỉ có đám phản quân các người thôi."
Các gia tộc khác, tuy rằng cũng sợ Văn gia ra tay làm gì, nhưng cũng biết có phản quân ở phía trước làm bia đỡ đạn, trong lúc này sẽ không tìm đến gây sự với bọn họ.
"Nói đi, nói hay thì giữ mạng cho anh, còn nếu không, e rằng anh phải theo tôi về Cục Cảnh Vệ một chuyến rồi." Văn Bạc Tuy đứng dậy, dường như có chút mất kiên nhẫn.
Khôi Phong nuốt máu trong cổ họng xuống, trên mặt mang theo chút ý cười gượng gạo, nhưng cũng mặc kệ: "Họ phái tôi đến đây cũng là vì thành ý, đại nhân là Alpha, muốn gây khó dễ cho một Beta nhỏ bé như tôi rất dễ dàng."
Văn Bạc Tuy hiển nhiên không muốn nghe loại nói nhảm này, đáy mắt càng thêm mất kiên nhẫn.
Sau khi Khôi Phong nhận ra, mím môi, mở miệng nói: "Chúng tuốn tặng cho đại nhân một ít Hà Tinh Hoa."
Ánh mắt Văn Bạc Tuy lập tức dừng trên người Khôi Phong: "Ồ? Một ít? Tôi lấy Hà Tinh Hoa làm gì?"
Ánh mắt Khôi Phong liếc qua Cố Lê trong xe không nhìn rõ lắm, trước tiên cười cười, nói: "Không phải dì của Cố ŧıểυ thư đang cần một ít sao?"
"Đương nhiên, dựa vào bản lĩnh của đại nhân, làm ra một ít Hà Tinh Hoa, chắc chắn cũng không phải việc gì khó." Những ngày này Khôi Phong gần như đã dùng hết tất cả các mối quan hệ, mới biết được tất cả những gì liên quan đến Hà Tinh Hoa đều bị người Văn gia kiểm soát, bọn họ là người đi theo phía bên chủ tinh của Văn gia đến, hoàn toàn không có điểm đột phá.
Điểm đột phá duy nhất, thậm chí chỉ có Alpha đang đứng trước mặt này.
"Chỉ là, Hà Tinh Hoa bên này của chúng tôi hơi nhiều, muốn tặng cho đại nhân, kiếm một chút công lao." Nụ cười của anh ta mang theo nịnh nọt: "Ngài muốn xử lý như thế nào cũng không thành vấn đề."
"Chỉ cần..." Anh ta vừa nói xong, mắt sáng lên: "Chỉ cần đại nhân chịu giúp một chút việc nhỏ là được."
Văn Bạc Tuy đang cười, ánh mắt lại lạnh lẽo: "Hóa ra, các người đã để ý đến tôi từ sớm như vậy."
"Việc này e là không nhỏ đâu."
Khôi Phong có chút không muốn nói tiếp với Văn Bạc Tuy, năng lực suy luận của Alpha quá mạnh, chỉ trong mấy câu nói đã đoán được động cơ của bọn họ.
Nhưng từ một khía cạnh khác mà nói, anh càng thông minh, đối với kế hoạch của bọn họ càng có lợi.
"Thứ mà phản quân muốn bây giờ, cũng chỉ có cách chạy trốn thôi." Văn Bạc Tuy cong môi.
Mặt Khôi Phong lúc trắng lúc đen, lúc sau anh ta nghiến răng nói: "Đúng, chỉ cần đại nhân nguyện ý để chúng tôi rời đi, toàn bộ Hà Tinh Hoa mà phản quân dự trữ ở tinh cầu này đều thuộc về đại nhân."
"Không đủ." Văn Bạc Tuy cúi mắt nhìn anh ta, chầm chậm phun ra hai chữ: "Không đủ."
————————