Cưỡng Chế Đánh Dấu (ABO, H)

Chương 27: Có người theo dõi

Trước Sau

break

Khi Văn Bạc Tuy vắng mặt, sẽ có một huấn luyện viên nữ Beta đến dạy Cố Lê.

Hôm nay, trong giờ nghỉ giải lao.

Cố Lê bóc một quả nho bỏ vào miệng, nhìn huấn luyện viên trước mặt, bỗng nhiên nói: "Tô giáo, có phải trước kia cô từng đi lính không?"

Nữ beta được gọi là Tô giáo bình tĩnh cầm cốc nước uống một ngụm: "Vì sao em lại nói vậy?"

Cố Lê chống cằm, ánh mắt thờ ơ, ngón tay đẩy chai nước lắc lư trên bàn: "Trực giác, em thấy cô và... bạn trai em rất giống nhau."

Ở bên ngoài gọi Văn Bạc Tuy là bạn trai là chuyện rất bình thường, Cố Lê nghĩ, dù sao cô cũng là bạn gái của anh.

"Lưng của hai người đều rất thẳng, hơn nữa lúc nhìn vào bia ngắm cũng rất giống nhau."

Cố Lê vẫn đang suy nghĩ về điểm tương đồng của hai người: "Nhưng có lẽ là khí chất, chỉ liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra, hai người không giống nhau."

Tô giáo "À" một tiếng, nói: "Có thể là vì đều từng học trường quân đội? Tôi nhớ em... Bạn trai em thuộc đội cảnh vệ, đúng không?"

Ánh mắt Cố Lê đột nhiên tối sầm lại nhìn Tô giáo, nụ cười trên môi có chút nhạt nhòa: "Đúng vậy."

"Cô cũng từng học trường quân đội sao?" Cô dường như có chút tò mò: "Trường quân đội là như thế nào?"

Tô giáo dừng một chút rồi nói: "Chỉ là một trường quân đội hạng hai bình thường thôi, Beta vốn không được coi trọng lắm, cho nên sau khi không tìm được công việc tốt, tôi liền trở về, thấy trường bắn của tinh cầu Viễn Hành tuyển người, liền đến."

Cố Lê mở to mắt: "Tô giáo giỏi như vậy mà không tìm được công việc tốt sao?"

Tô giáo bị khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp này của Cố Lê chọc cười: "Không giỏi lắm, tôi chỉ là người bình thường thôi."

Cô dừng một chút, như đang lựa từ ngữ, nói tiếp: "Ví dụ như yêu cầu của một đội cảnh vệ bình thường là phải thành thạo các loại súng ống, tỉ lệ bắn trúng bia hơn 90%, còn phải biết các loại thiết bị điều khiển, ví dụ như xe vũ trụ, ví dụ như xe chiến tốc độ cao."

"Cảnh vệ trực thuộc dưới quyền Công tước thì dựa theo thành tích phân chia làm các loại nhân tài, tinh hạm, cơ giáp các loại……."

Cố Lê lần đầu tiên nghe thấy những thứ này, cảm giác rất mới mẻ.

"Alpha trời sinh đã có sức mạnh tinh thần, cho nên tốc độ học tập của những thứ này sẽ vượt xa Beta, cảm giác áp lực giữa mỗi cấp bậc đều khác nhau."

Tô giáo nhìn Cố Lê: "Trên người cô ngoài pheromone của omega, còn có một luồng tinh thần lực của Alpha cao cấp."

Chỉ cần đến gần, là có thể lập tức cảm nhận được.

Cố Lê cúi đầu nhìn mình, quả thực không cảm nhận được gì.

Cô chỉ cảm thấy thoải mái.

Nhưng cô còn nhớ mùi vị phiêu tán trong không khí khi vừa mới bắt đầu vào sân vận động, khó ngửi lại khó chịu, cho nên ngược lại không phản bác lời Tô giáo nói.

Luyện tập mãi đến tối, mãi đến khi Văn Bạc Tuy đến đón Cố Lê, Cố Lê mới cười tủm tỉm cúi chào Tô giáo.

Lên xe, Cố Lê nhéo nhéo bàn tay Văn Bạc Tuy, nhìn trường bắn càng lúc càng xa, đột nhiên mở miệng: "Đại nhân... huấn luyện viên Tô kia thật sự không có vấn đề gì sao?"

Bàn tay bị một đôi tay nhỏ mềm mại vuốt ve, Văn Bạc Tuy nhìn cô: "Vấn đề gì?"

Cố Lê ôm lấy cánh tay anh, hít hà mùi hương trên người anh, chậm rãi thả lỏng cơ thể: "Chỉ là cảm thấy không đúng thôi, đây là một loại cảm giác, tuy rằng cô ấy tỏ ra thân thiết với em, nhưng em vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."

Cô nhắm mắt lại nói: "Cô ấy có phải là phản quân không? Mấy ngày nay em đều diễn trò trước mặt cô ấy."

Thỉnh thoảng để lộ ra một chút cô đơn, có đôi khi im lặng luyện tập, kìm nén bản tính, cố gắng tạo nên vẻ u uất nhàn nhạt kia.

Văn Bạc Tuy khẽ mấp máy môi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé không ngừng xoa nắn: "Anh sẽ đi điều tra."

Thật ra căn bản không cần điều tra, người đó chính là Văn Bạc Tuy nhờ Dư lão sắp xếp.

Về mặt chính thức, trường bắn thuộc về một bộ phận sản nghiệp của chính phủ, nếu không thì không ai có thể sở hữu diện tích lớn như vậy tại tinh cầu này, nhưng trước đây khi Văn gia còn chưa đến thì bên trong trang thiết bị đều rất lạc hậu, không thu hút được ai.

Từ sau khi Văn Bạc Tuy đến, anh đầu tư mạnh mẽ thêm rất nhiều thứ, lại sắp xếp người của đội cảnh vệ tới đây tiến hành huấn luyện thường ngày, lập tức thu hút không ít người.

Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu một số thế lực khác lảng vảng ý đồ kiếm chác.

Văn gia ăn thịt, bọn họ cũng muốn húp canh.

Tất nhiên Văn Bạc Tuy sẽ không nói cho Cố Lê biết.

Chỉ là rất nhanh sau đó, hai người đã phát hiện, phía sau có một chiếc xe vũ trụ màu đen luôn bám theo bọn họ, dưới đáy mắt Văn Bạc Tuy hiện lên một tia u ám, ngón tay liên tục ấn lên màn hình điều khiển vài lần, Cố Lê phát hiện đây không còn là đường về nhà nữa.

Trong bóng tối, chiếc xe kia cũng đi theo, mục tiêu sau khi Văn Bạc Tuy điều chỉnh gần như không có người, chạy như bay, trong lòng Cố Lê cũng bất giác hồi hộp.

Nhưng Văn Bạc Tuy vẫn ngồi ngay ngắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt lạnh nhạt, dường như cảnh tượng trước mắt đã quá quen thuộc, không đáng nhắc tới.

Tốc độ của xe tinh tế bỗng nhiên chậm lại, mãi đến khi dừng hẳn, Cố Lê nghe thấy tiếng thông báo quen thuộc: "Đã đến nơi."

Xe phía sau chạy đến phía trước bọn họ, trong bóng tối, chỉ có ánh đèn xe tinh tế đang sáng.

Xe phía trước, có người bước xuống.

"Đại nhân..."

Văn Bạc Tuy nheo mắt, vuốt ve mặt Cố Lê: "A Lê, ngồi trên xe."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc