Nguyễn Hi Hòa đang thu dọn hộp thức ăn cũng không chú ý tình huống, chờ làm xong rác rưởi trên bàn trà đi tới cửa ra vào, mới phát hiện giày của Phượng Vũ, cư nhiên còn để lại trong nhà cô.
Nguyễn Hi Hòa:..............
Mở tủ giày ra nhìn, quả nhiên đôi dép bông cô đặt chân kia không có để lại, cho nên đứa nhỏ này, trời lạnh mang dép lê ra ngoài......
Một giây sau cô nhận được điện thoại của Phượng Vũ,.
“A lô?”
“Chị em, chân em rớt khỏi nhà chị rồi, chính là đôi chân trắng có lông kia.
Phượng Vũ bên kia ồn ào ầm ĩ, hẳn là ở trên tàu điện ngầm.
Giờ này không tính là giờ cao điểm, nhưng Hải Thành nổi tiếng là luôn luôn đông người.
Đầu dây bên kia chất lượng âm thanh, tín hiệu không tốt lắm.
"A, không đúng, tớ nói sai rồi, giày của tớ rơi ở chỗ cậu, cậu trước giúp tớ cất lại, lần sau tớ lại đó."
“Vậy đi. Bên này ồn quá, tớ cúp máy trước đây!”
Nguyễn Hi Hòa cười khẽ ra tiếng, bảo bối nhỏ này, đi tới đem giày của Phượng Vũ nhét vào trong tủ giày
Leng keng keng.
Chuông cửa vang lên.
Cô mở cửa, là một anh giao hàng.
"Ding... Một mục tiêu ba sao rưỡi đã được phát hiện
“giá trị tiềm năng là năm sao, nó có thể tăng lên bốn………”
Bộ dạng... bộ dạng của chàng trai này quá tinh xảo, quả thực chính là tỉ lệ dáng người của người mẫu nam, tiêu chuẩn của nam chính truyện tranh.
Cậu em trai này có chút áy náy, liên tục xin lỗi:
"Rất xin lỗi vì sự chậm trễ này, xe bị hỏng, tạm thời sửa chữa xe, làm chậm trễ giao đồ của chị”.
“Không sao, bên ngoài trời quá nóng, cậu uống bình nước đi. "Nguyễn Hi Hòa tiện tay cầm lấy đồ uống đặt trên tủ rồi đưa nước khoáng đưa cho hắn.
Anh chàng bị thanh âm như vậy cứng đờ, chân cũng có chút như nhũn ra.
Hứa Biệt là một người khống chế âm thanh, Hứa gia đời đời hành nghề y, y thuật trác tuyệt, chị hắn là bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng thế giới vô số bệnh viện do nhà họ Hứa kiểm soát, hết lần này tới lần khác xuất hiện một cái Hứa Biệt kỳ lạ.
Năm đó khi thi đại học sống chết không học y, nhất định phải đi học vẽ tranh, tiền không động, không thích gái đẹp xe sang nên ngày ngày anh chỉ ôm cọ vẽ không ngừng.
Để ép cậu con trai út đã tốt nghiệp đi theo con đường do gia đình sắp đặt, quyết định cho nó biết nguy hiểm xã hội, yêu cầu khóa tất cả thẻ ngân hàng, đem hắn cùng dụng cụ vẽ tranh của hắn cùng nhau đuổi ra.
Hứa Biệt nhìn thấy một bảng kỹ thuật số tốt, bút vẽ tốt, thuốc màu tốt, liền không không mua nổi được, những thứ này đều phải tốn tiền, cho nên vì cuộc sống, ŧıểυ thiếu gia không ăn khói lửa nhân gian ban ngày chạy bên ngoài, buổi tối đi chợ đêm bày sạp bán tranh chữ.
Những bức tranh sơn dầu của cậu đều rất xuất sắc, đặc biệt là tranh sơn dầu, thầy giáo của ông, ông Daniel, là người đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của cậu liền tán thưởng không thôi, nói kỹ xảo của cậu tuy rằng còn khiếm khuyết, nhưng đối với linh hồn của tác phẩm mà nói, cậu đã đăng phong tạo cực.
Bản thân Hứa Biệt cũng nhiệt tình yêu thích hội họa, anh có thể không ăn không uống ôm bảng vẽ vẽ một ngày, khi còn bé, sách ngữ văn, sách toán, sách tiếng Anh, anh đều vẽ lên trên, vẽ rất hợp với tình hình, bảo quản giáo viên không cẩn thận so sánh cũng không biết bức tranh này là sau đó thêm vào.
Lúc lên trung học, những cậu bé khác đều lấy tiền đi chơi game, mua tay đấm bóng, cậu mua truyện tranh, mua tập tranh, mua giấy mua bút, mua thuốc màu.
Ngay từ đầu trong nhà chỉ cho rằng đây là hứng thú, ŧıểυ thiếu gia Hứa gia muốn học vẽ tranh thì làm sao! Tìm kiếm giáo viên tốt nhất dạy cậu, không nghĩ tới cuối cùng ŧıểυ thiếu gia này sinh phản cốt, hướng con đường vẽ tranh một đi không trở lại.
“Chị, giọng chị khi nói chuyện thật dễ nghe.”
Cả đời này Hứa Biệt chưa từng có hảo cảm đặc biệt cao đối với cô gái nào, đây là bí mật của anh, anh có chút mù mặt, căn bản phân không rõ mặt những cô gái kia, biết người trong nhà đều là dựa vào phân biệt thanh âm của bọn họ, cũng may mù mặt không phải rất nghiêm trọng, đối với cuộc sống cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì.
Hiếm khi gặp được người ngây thơ như vậy, Nguyễn Hi Hòa nheo mắt, cậu không dám nhìn mình, vừa mới bắt đầu ánh mắt không có chút nào dừng lại, nhưng sau khi cô mở miệng, thân thể xuất hiện 0.01 giây dừng lại, đồng tử co rút diện tích mở rộng, cho nên cậu chắc chắn 80% khả năng là cái khống chế bằng giọng nói?
“Ha ha...... "Cô cố ý hạ thấp giọng
Quả nhiên cậu đỏ bừng mặt, ngay cả cổ và lỗ tai cũng nổi lên màu đỏ.
“Chậc, rất thú vị.”
“Chị, chị, chị không cần nói nữa. "
Lúc cậu nói lời này, thanh âm có chút phát run, rõ ràng là một người cao lớn, bộ dáng điềm đạm đáng yêu như vậy làm cho người ta muốn khi dễ cậu.
Nguyễn Hi Hòa lập tức nảy ra một loại suy tính, loại con trai này, chậc.
Cô cố ý ghé sát vào vài bước
"Không nói lời nào làm sao lấy thức ăn được, ừm~"
Ngữ điệu cô kéo rất dài, mang theo một cỗ ý vị phong tình nói không nên lời.Đàn ông bình thường nghe xong cũng sẽ có phản ứng, huống chi là khống chế bằng giọng nói, đây quả thực là một hồi thử thách, nháy mắt phá hủy tất cả phòng tuyến của hắn.
Lúc phản ứng lại, anh đã bị Nguyễn Hi Hòa nắm cổ áo kéo xuống, anh khom lưng đối diện với cô, giọng nói của cô ở bên tai anh như muốn nổ tung
"Ngày mai gặp, hửm?”
Cột sống từng trận tê dại, trong đầu trống rỗng, phía dưới, phồng lên một mảng lớn, rất khó chịu.
Cô cách anh quá gần, ngón tay xuyên qua khe hở chạm vào cổ của anh, vị trí da thịt chạm nhau nóng đến nỗi trong lòng hắn hốt hoảng.
“Rầm " một tiếng, cửa đã bị đóng lại.
Gió mạnh đóng cửa đảo qua anh, trong đầu giây lát khó thanh tỉnh, anh máy móc đi về phía thang máy, chết lặng ấn xuống tầng trệt, ngơ ngác tựa vào tay vịn thang máy.
Lúc Hứa Biệt tới lầu một còn có chút choáng váng, tim đập nhanh đến không bình thường.
Xe điện là lúc anh từ chợ đồ cũ tìm được, chỉ mất ba trăm đồng, chỉ là chức năng có chút kiểu cũ, hơn nữa rất dễ hỏng hóc.
Ba ngày hai bữa không phải cái này hỏng chính là cái kia, vừa rồi lúc khởi động không có phản ứng, anh không thể không đẩy xe đi đến quán sửa xe điện cho ông lão nhìn một cái, nhìn xem lại là chỗ nào không thích hợp.
Cũng thiệt thòi một chút chậm trễ này, bất quá thanh âm của cô thật sự là dễ nghe, ngẫm lại phía dưới đều có chút khó chịu.
Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, anh cũng không có tiền, tranh bán rẻ, chỉ có thể thuê căn nhà kém cỏi nhất.
Năm trăm khối tiền một tháng thuê phòng ở, có thể tưởng tượng được, phía trong điều kiện là có bao nhiêu kém, anh chỉ đơn giản lấy một hộp mì ăn liền, tùy tiện ăn vài miếng liền bắt đầu ôm bảng vẽ vẽ tranh.
Không lâu sau, một người phụ nữ xinh đẹp hiện lên trên giấy, nếu Nguyễn Hi Hòa ở đây có thể nhận ra, người trong tranh chính là cô.
Ba ba ba!
Bên ngoài tiếng gõ cửa vang lên, cũng cắt đứt suy nghĩ của anh, anh không thể không đặt bút xuống, đi mở cửa.
"Này, cậu cái đồ ŧıểυ tử thúi này, bộ dạng tuấn tú như vậy, sao không giao tiền thuê nhà nha, nợ tiền không biết trả nha!"
Hứa Biệt cam đoan, đêm nay anh đi bày hàng vỉa hè, tranh có thể bán rẻ hơn một chút, dù thế nào cũng phải nộp tiền thuê nhà trước đi.
"Nếu không, con cứ nghe lời dì đi, ŧıểυ Phương xinh đẹp biết bao, con cưới ŧıểυ Phương, vậy chúng ta chính là người một nhà, căn nhà này dì coi như của hồi môn của ŧıểυ Phương tặng cho các con, thế nào?"
“Xin lỗi dì, mấy ngày nữa con nhất định sẽ nộp tiền thuê nhà! "
Hứa Biệt từ chối.
“Muộn nhất là sáng ngày kia!”
Dì thấy anh vẫn không đồng ý, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, quay đầu bước đi.
Hứa Biệt mệt mỏi nhéo mi tâm.
Tối hôm đó, anh nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không yên, trong đầu tất cả đều là mấy câu thanh âm kia, hoặc uyển chuyển, hoặc than nhẹ.
Trong lúc mông lung, dường như anh lại xách hộp cơm đi tới hành lang kia.
Cửa mở ra, anh không nhìn rõ mặt cô.
Anh rất áy náy, đến muộn hồi lâu
"Không xứng đáng với cô, xe hỏng, tạm thời sửa xe, làm chậm trễ cô một tiếng.
“Không có việc gì, bên ngoài trời quá nóng, uống bình nước đi.”
Cô đưa cho anh một chai nước, nhận lấy, vừa vặn đầu ngón tay cô lướt qua bàn tay, cô cách anh càng ngày càng gần, giống như tiếng mật ong bọc đường vang lên bên tai.
Cô nói: "Vào đi, phía dưới chống đỡ cao như vậy, em giúp anh xoa một chút, được không?"
Lúc Hứa Biệt ngồi dậy há mồm thở dốc, cái loại thanh âm ngọt ngào đến cực điểm này tựa hồ còn đang vờn quanh bên tai, quấn quít lấy trái tim của anh, phía dưới có chút dính dính, anh cần giặt qυầи ɭóŧ.
……
Cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, hôm nay anh ngồi xổm ở khu vực này cướp hóa đơn, Hứa Biệt vận khí tốt, lại cướp được đơn cô đặt đồ ăn bên ngoài.
Hôm nay cũng là cơm sườn.
Lúc gõ cửa có chút khẩn trương, hôm nay cô sẽ đi ra nói gì đó với mình.
Có thể giống như trong mộng hay không......
Ngón tay gắt gao khóa chặt túi nilon, ấn chuông cửa.
Đợi một lúc mới có người ra mở cửa.
“Đồ ăn của ngài.”
Phía sau anh còn muốn nói cái gì đó, chỉ là sau khi thấy rõ không phải cô, một trái tim trong nháy mắt liền rơi xuống, tan thành từng mảnh .
“Ừmm, cám ơn. "Mạc Khải Dự xách đồ ăn vào, lễ phép nói cám ơn rồi đóng cửa lại.
Anh đứng ngơ ngác trước cửa hồi lâu.
Trên người người đàn ông kia quấn một cái khăn tắm, cô sẽ ở bên cạnh anh phát ra âm thanh như vậy sao?
……
Mạc Khải Dự lấy hộp cơm ra dọn ra bàn, lúc này mới đi vào phòng ngủ, cô núp trong chăn chơi máy tính.
Anh vén chăn chui vào, ôm lấy cô, cằm đặt lên đầu cô
"Đang chơi cái gì?”
“Không cho anh xem.”
Mọi người đều như vậy, càng không cho làm chuyện lại càng muốn làm.
“Cho anh xem một chút. "
Anh [Hàm] giữ vành tai vật nhỏ.
"Ân~" cô hừ nhẹ một tiếng, thái độ liền mềm mại xuống rất nhiều.
“Ngoan, hả? "
Anh hôn lên môi cô, ngón tay đã cầm di động trong tay.
Đó là giao diện trò chơi.
Mạc Khải Dự có chút kinh ngạc, ŧıểυ cô nương thoạt nhìn có vẻ ít nói, lại còn chơi trò chơi, vị trí của cô ấy khá cao.
“Du Hí cũng không cho tôi xem."
Lúc nói chuyện anh mang theo chút khàn khàn mà nam nhân thường có.
“Không cho anh xem. "
Trình độ dụ dỗ này vừa vặn đâm vào tim anh. Anh chui vào trong chăn.
Cơ thể Nguyễn Hi Hòa cứng đờ, nơi đó đã nhận ra hơi nóng.
Lúc anh từ trong chăn chui ra, ngoài miệng còn có mật dịch trong suốt.
Mạc Khải Dự tiến lại gần muốn hôn cô, bị cô lấy tay che lại, đầu cũng nghiêng sang một bên.
Anh khẽ cười một tiếng, nhẹ giọng nói bên tai cô
"Sao lại ghét bỏ đồ của mình?”
“Mạc Khải Dự! "Cô tức giận, trừng mắt nhìn Mạc Khải Dự.
Bộ dáng tức giận cũng đẹp.
Anh ôm cô đứng lên, vì cô mặc quần áo, tuy rằng trong quá trình…., ừm, nơi này rất mềm, nơi kia cũng rất mềm...
Nguyễn Hi Hòa duỗi chân, bàn chân nhỏ nhắn của ngọc nộn bị anh nắm trong tay có một loại ý vị mê hoặc không nói nên lời.
Làn da trắng như ngọc bích tạo thành sự khác biệt về màu sắc với bàn tay của Mạc Khải Dự
Gió và trăng là vô tận. Đầu ngón tay chạm vào lòng bàn chân cô, trong lòng anh có cảm giác ngứa ran.
“Hừ, ngứa.” Cô muốn rụt chân lại, nhưng bị anh giữ lại.
Mạc Khải Dự cầm đôi tất lên, cẩn thận đeo cho cô.
Trong khoảng thời gian này anh hầu hạ Nguyễn Hi Hòa không ít, cưng chiều cô như cô nhưmột ŧıểυ tổ tông.
Cô mang dép ra ngoài ăn cơm.
Mạc Khải Dự vào phòng tắm thu dọn máy sấy tóc và khăn tắm cho cô, đặt lại chỗ cũ.
Từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa từng làm việc gì, sau khi ở chung với Nguyễn Hi Hòa, đất cũng sẽ quét sạch, quần áo cũng vậy, biết tắm biết phơi nắng.
Các nhân viên tập đoàn Mạc thị sợ là nằm mơ cũng không nghĩ tới tổng giám đốc xin nghỉ không ở công ty, dĩ nhiên là vì giúp một cô gái làm việc nhà.
Mạc Khải Dự mặc yếm cầm cây lau nhà thật sự không hòa hợp, Nguyễn Hi Hòa ngồi xếp bằng trên sô pha, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn anh, Mạc Khải Dự lại cảm thấy như vậy càng làm càng tốt.
Người ta nói tình yêu của người giàu là phong hoa tuyết nguyệt, cuộc sống của người nghèo là củi gạo dầu muối. Tổ tiên của người giàu cố gắng rồi, tổ tiên của người nghèo không có cố gắng, hoặc là người giàu tự mình cố gắng, còn người nghèo chỉ biết oán giận vì sao mình sinh ra nghèo khó.
Đôi khi bạn không thể không thừa nhận rằng những người ưu tú đó ngược lại còn nỗ lực gấp trăm lần người bình thường.
Bạn không thể nhìn thấy các lớp học thú vị mà họ tham gia, bạn không thể nhìn thấy mồ hôi và nước mắt mà họ đã bỏ ra một cách riêng tư. Chỉ có bỏ ra một vạn phần cố gắng, mới có thể làm cho mình ở trước mặt người khác ngăn nắp xinh đẹp, thoạt nhìn không tốn chút sức nào.
Đàn ông có tiền không nhất định đều là đàn ông cặn bã, bọn họ có tiền có thể lãng mạn, dưới tình huống cơm áo gạo tiền không lo,người phụ nữ chỉ cần xinh đẹp, anh ta sẽ thân sĩ mà tự giác đối tốt với cô, đương nhiên bên cạnh bọn họ cũng có nhiều cám dỗ, tỷ lệ ngoại tình cũng sẽ lớn, bất quá có một bộ phận rất lớn bọn họ nhìn quen hấp dẫn và bị hấp dẫn, cái loại chuyên chú này cũng là không thể tưởng tượng.
Đàn ông không có tiền không nhất thiết phải là đàn ông tốt, rất nhiều người trong số họ chỉ vì không có tiền mà không thể trở nên tồi tệ.
Mà thôi đàn ông không có tiền đột nhiên sự nghiệp đi lên nhanh xác suất bọn họ ngoại tình tuyệt đối là lớn hơn đàn ông có tiền.
Bạn thấy trên ti vi rất nhiều người có tiền ngoại tình, ŧıểυ tam tìm tới cửa đều là loại này. Khi không có điều kiện, người là lựa chọn duy nhất của hắn, khi hắn có điều kiện... Ha ha.
Họ thậm chí còn vô tích sự, một tháng mấy ngàn đồng tiền lương giống như một phút đồng hồ trở về nhà giống như một ông cụ nằm trên sô pha.
Bạn lau nhà nó còn lười nhấc chân, bạn nấu cơm nó còn ngại khó ăn, bạn vì nó sinh con, nó còn ngại đứa nhỏ ầm ĩ, anh ấy cho rằng vì đứa trẻ anh ấy nghĩ bạn mất dáng vì sinh nở, eo thon vai tròn, bạn mua mỹ phẩm anh ấy cho rằng bạn đã có gia đình ai lại cho bạn ăn mặc thế này, bạn ăn mặc đơn giản anh ấy cho rằng bạn không đẹp bằng trước khi kết hôn bởi vì bạn làm việc chăm chỉ trong cuộc sống, các sản phẩm chăm sóc da không tốt lắm bởi vì ngân sách gia đình bạn không đủ điều kiện, bạn có nếp nhăn anh ấy nghĩ bạn già đi nhanh, không thú vị như những chị em trẻ đẹp đó...
Bạn Thấy chưa, đây là bản chất của đàn ông, xã hội có bao nhiêu đàn ông tốt, cũng không ít kẻ đê tiện như vậy, nên con gái à, phải biết yêu lấy bản thân mình, hãy để họ nhìn xa trông rộng, đừng đòi hỏi, một mình bạn cũng có thể đẹp .
Suy nghĩ của Nguyễn Hi Hòa trăm chuyển ngàn hồi, nhưng trên mặt lại càng thêm dịu dàng nhìn Mạc Khải Dự.
"Lau nhà bao nhiêu lần sẽ sạch?"
Anh đích xác cẩn thận, góc nào cũng lau sạch sẽ, làm việc nhà một hai lần mới gọi là vui, nhưng một người làm nhiều năm mới gọi là tai họa.
“Bình thường ba lần.
"Cô mang dép lê đi tới ôm lấy lưng anh
" Anh lau sàn thật sạch. “
Thành quả lao động của mình được công nhận, Mạc Khải Dự thiếu chút nữa thốt ra, sau này mỗi ngày anh đều giúp em lau nhà
Nhưng mà trong nhà có bảo mẫu cũng không cần anh lau nhà, đến lúc đó anh có thể cùng ŧıểυ Nguyễn Nguyễn chơi game xem phim, tốt nhất là sinh hai con búp bê, để cho bọn họ từ nhỏ dưỡng thành thói quen làm việc nhà tốt...
Mạc Khải Dự là người phương Bắc thuần khiết, Hải Thành là tháng hai cũng thật sự không tính là ấm áp, chủ yếu là loại ẩm ướt lạnh lẽo này.
Không khí làm cho người ta không chỗ nào yêu thích, anh ra ngoài luôn mặc âu phục quần bên trong có mặc quần mùa thu, cũng thay vớ dày, bằng không luôn cảm thấy đầu ngón chân mình muốn đông lạnh.
Hai người thừa dịp Nguyễn Hi Hòa cuối tuần không đi học đến Disney chơi, tàu lượn siêu tốc ở đây nổi tiếng là kí©ɧ ŧɧí©ɧ
“Nguyễn Nguyễn nếu không đừng chơi cái này, cao như vậy một hồi em sợ cũng không kịp. "
Trên đầu anh mang theo cái mũ thỏ con Nguyễn Hi Hòa vừa mua.
Khóe miệng Nguyễn Hi Hòa gợi lên ý cười không rõ ràng
"Nếu anh sợ một lát thì nắm chặt tay em.”
Mạc Khải Dự cứng đờ, lập tức phản bác
"Anh làm sao có thể sợ, đi, chơi cái này đi.”
Hai người một hàng, trải nghiệm cảm giác tàu lượn siêu tốc, cảm thấy trải nghiệm này tuyệt đối là 200%.
“AAAAAAAAAAAA!!! "
Người đàn ông vừa rồi nói không sợ hãi, bây giờ kêu to hơn ai hết.
Lúc đi xuống, sắc mặt Mạc Khải Dự trắng bệch, hai chân như nhũn ra, hoàn toàn dựa vào Nguyễn Hi Hòa chống đỡ.
“Anh không sao chứ? "
Cô biết rõ còn hỏi, nhưng vẫn thân thiết mở chai nước, đưa cho anh uống.
Mạc Khải Dự thật sự sợ ngồi tàu lượn siêu tốc.
Anh uống một ngụm lớn, ngồi trên ghế thật lâu, mới tỉnh táo lại.
Nguyễn Hi Hòa bắt đầu nói
"Bạn trai, anh thật tốt, nguyện ý chơi với em cái này, vừa rồi em rất sợ hãi nha, may mà anh ở bên cạnh em.”
Loại lời này, chậc vừa nghe buồn nôn, kỳ thật nam nhân liền yêu thích một bộ này, thích người phụ nữ khen ngơi, tâng bốc mình
“Hòa Hòa~cậu càng ngày càng lợi hại. "
044 ở trong biển ý thức châm chọc.
Cảm xúc Nguyễn Hi Hòa càng lúc càng đúng chỗ, thâm tình trong con ngươi dường như sắp tràn ra, hơi ngẩng đầu, tư thái ngoan ngoãn lưu luyến nhìn anh.
Mạc Khải Dự vừa rồi còn cảm thấy mất mặt, có chút ảo não, nhưng giờ khắc này trong lòng lại bị thỏa mãn lấp đầy
" Sau này em muốn làm gì, anh đều sẽ ở bên em.”
Đàn ông thích đưa bạn gái đi chơi thể ȶᏂασ mạo hiểm, con gái trong tình huống cực kỳ sợ hãi sẽ càng yêu người đàn ông này, bình thường sau khi hai người ngồi tàu lượn siêu tốc, tình yêu của phụ nữ đối với đàn ông sẽ thẳng tắp tăng lên
Đối với nam giới cũng vậy.
Một người phụ nữ đi theo người đàn ông mà bạn muốn gài bẫy để làm những việc mà cô ấy sợ hãi, để cô ấy dựa dẫm vào bạn, sau đó cô ấy sẽ càng yêu bạn nhiều hơn.
Hai người trải nghiệm rất nhiều hạng mục, từ sáng đến tối cũng không thể trải nghiệm hết toàn bộ.
Buổi tối, bên này sẽ có biểu diễn pháo hoa.
Rất nhiều người sẽ ước nguyện vào lúc pháo hoa nổ tung.
Mạc Khải Dự nhìn thoáng qua cô bạn gái nhỏ đang khép bàn tay lại, nhắm mắt lại cầu nguyện, học bộ dáng của cô có lẽ đã có một nguyện vọng.
“ Hy vọng Nguyễn Hi và các bạn nhỏ cả đời vui vẻ, hy vọng tôi và cô ấy có thể mãi mãi ở bên nhau.”
Sau khi bắn pháo hoa xong, hai người tản bộ dọc theo bờ sông.
“Em ước điều gì? "Mạc Ngao Dự nắm tay cô.
“A, nguyện vọng nói ra sẽ mất linh mà.
"Cô nào có nguyện vọng gì, Nguyễn Hi Hòa không tin thần linh, cô chỉ tin chính mình, bất cứ thứ gì cô muốn cô đều dựa vào chính mình, mà không phải ký thác vào tín ngưỡng
"Vậy sao?" Mạc Khải Dự nghe Nguyễn Hi Hòa nói như vậy, cũng không hỏi nữa, nếu thật sự có thần linh, hy vọng hai điều ước của họ có thể được thực hiện.
"Dưới tình huống bình thường, chỉ có nguyện vọng thứ nhất sẽ thực hiện, đúng rồi bạn trai, anh ước mấy cái nguyện vọng."
Nguyễn Hi Hòa chớp mắt hỏi.
Thân thể Mạc Phù Dự cứng đờ:...
Buổi tối không trở về, Mạc Khải Dự thuê phòng ở bên ngoài, chọn phòng màu tím mê tình.
Quét cửa đi vào, vị trí trung tâm màn giường có màu đỏ tía bồng bềnh, thủy tinh trong phòng tắm trong suốt.
Bên ngoài có một tấm rèm cửa sổ, điều khiển từ xa, nếu nói là bạn tắm rửa ở bên trong, nếu người bên ngoài có ý nghĩ, anh ta kéo rèm cửa sổ lên là có thể thưởng thức phong tình bên trong.
Mạc Khải Dự đóng cửa lại, một bầu không khí dâng lên từ lúc anh đóng cửa.
Cô có chút "lo lắng", ngồi ở trên giường có chút "khẩn trương" móc góc áo.
Cổ họng Mạc Khải Dự lập tức thắt chặt, còn chưa làm gì đã có phản ứng.
Anh đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ
"Nguyễn Nguyễn, em thật đẹp.”
Áo khoác vừa rồi cũng đã treo ở trên cán áo, áo len trên người cô là loại Nhất Tự Vai, vốn là có thể nhìn thấy xương quai xanh thẳng tắp tinh xảo.
Mạc Khải Dự vùi đầu xuống, cổ áo lông xuống một chút, để mặc chiếc áo len này hôm nay, cô đã sử dụng ...
( Đã lược bỏ 1000 kí tự ☺)
Đã đến nước này rồi, chỉ cần hạ quyết tâm, cô hoàn toàn có thể từ một cô gái biến thành một người phụ nữ,, nhưng...... là Mạc Khải Dự hay là dừng lại, anh muốn cưới cô, ít nhất chờ cô lớn hơn một chút, qua năm mới 19 tuổi, còn nhỏ.
Trên lưng tuyết trắng có những chấm bột trắng , đẹp quá không chê vào đâu được. Anh lấy khăn giấy lau sạch cho cô rồi bế cô vào phòng tắm.
……
Nguyễn Hi Hòa tỉnh dậy từ rất sớm, cô nằm trong lòng Mạc Khải Dự, nhìn kỹ đường nét của anh, người đàn ông này quả thật bộ dạng rất đẹp trai, ngũ quan sắc bén, lúc ngủ thiếp đi đường nét nhu hòa một chút.
Nhưng mà hôm nay là ngày cuối cùng, đến 8 giờ 47 phút, đã tròn ba tháng.
Đêm qua không có ăn, vậy sau này đại khái sẽ không có cơ hội.
Tứ Tứ, tin tức tiết lộ cho người phụ nữ kia chưa?”
Đây là đêm qua cô để cho 044 đi làm
“Đã nặc danh nói cho cô ấy biết, Úc Vi đã xuống máy bay ở Hải Thành rồi. "
044 có chút lo lắng, tối hôm qua Hòa Hòa bảo nó nói cho Úc Vi người Mạc Đình Thâm dây dưa không rõ người phụ nữ là cô.
Úc Vi không để Nguyễn Hi Hòa vào mắt, cho nên căn bản không tra tư liệu của cô, thậm chí cho tới bây giờ ngay cả Nguyễn Hi Hòa tên gì cũng không biết.
Chuyện lớn như vậy Mạc Thiên Thiên đi kèm với một vấn đề lớn như vậy, cô ấy thực sự chán ghét người phụ nữ này
……
Là anh trai cô thích, vị hôn phu của cô thích, ba cô cũng thích, không biết xấu hổ
“Dì, dì đừng khóc, lát nữa con giúp dì đánh cô ta. "
Mạc Thiên Thiên biết Nguyễn Hi Hòa đặc biệt tàn nhẫn.
Lần này còn dẫn theo vệ sĩ tới chính là chuẩn bị dạy dỗ cô một chút.
Anh hai nhất định còn chưa biết bộ mặt thật của người phụ nữ này, nếu anh ấy biết cô ta có quan hệ không rõ ràng với ba, nhất định hận chết cô ta, trước tiên cô ta sẽ chào hỏi anh trai mình và để anh ấy bí mật đến, sau đó sau đó xem liệu cô ta có thu phục được người phụ nữ này không
Khi Mạc Dự tỉnh dậy, thấy cô đang nghịch ngón tay anh.
Anh ôm Nguyễn Hi Hòa vào lòng: "Sao dậy sớm vậy?”
“Anh ôm em thả lỏng một ít. " Cô dịch vị trí một chút.
Mạc Khải Dự úp mặt vào cổ cô: "Ngủ thêm một lát nữa, em ở lại với anh.”
Nguyễn Hi Hòa cười, ngón tay xuyên qua tóc cậu, trong lòng lại đang đếm ngược 10, 9, 8... 3, 2, 1.
Vừa vặn tròn ba tháng.
Điện thoại của Mạc Khải Dự vang lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái
"Điện thoại.”
“Không cần quan tâm, để nó kêu đi. "
Ôm mỹ nhân trong lòng Mạc Khải Dự cũng không muốn nghe điện thoại.
Nguyễn Hi Hòa đưa tay lấy di động của anh, quả nhiên là điện thoại của Mạc Thiên Thiên.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, ấn nút nghe, ném điện thoại sang một bên.
“Anh Dự. "Nguyễn Hi Hòa nhỏ giọng gọi anh một tiếng.
“艹”
Yêu tinh này.
“Nguyễn Nguyễn. "
Anh thấp giọng gọi cô, khàn khàn đến gợi cảm.
Thanh âm của cô càng lúc càng rõ.
Anh thường dỗ cô nói những gì người ta nói, nhưng bây giờ anh đã nói hết rồi.