……
Nguyễn Hi Hòa tâm tư khẽ động, trong ý thức hải hỏi Nguyễn Hi Hòa
"Nhiệm vụ này coi như hoàn thành đi.”
Hệ thống hạch định, phán xét thành công.
"Âm thanh điện tử của 044 càng ngày càng có tình người.”
Cô khẽ nhếch khóe miệng, Mạc Khải Dự cho rằng cô cũng thích phương thức này, vốn anh không công bố, chỉ là không muốn rước lấy quá nhiều kẻ mơ ước, cũng không muốn trở thành thủ đoạn công kích của Tư Ngọc Trúc.
Nhưng nếu cô thích, anh có thể gửi nhiều hơn, Mạc Khải Dự hận không thể cả thế giới đều biết Nguyễn Hi Hòa là của anh, để cho những con tôm thối kia chết tâm, đừng vây quanh cô.
“Sao anh lại đột nhiên gửi cái này?”
Thái độ của cô tựa hồ thoáng cái mềm mại hơn rất nhiều, nhưng Mạc Khải Dự cư nhiên coi thường cảm thấy cô dáng vẻ lạnh lùng cũng rất mê người.
“Chính là muốn cho bọn họ biết anh có bạn gái, không hoa tâm. "Anh rất nghiêm túc nhìn cô.
Cô chỉ rút tay về
"Đèn xanh rồi.”
“Anh một tay có thể lái.”
“Không được, an toàn là trên hết.”
“Vậy em hôn anh một cái. "
Mạc Khải Dự nghiêng người lại, đáy mắt bắt đầu cảm xúc, trong giọng nói mang theo một tiếng kêu khàn khàn.
“Lái xe đàng hoàng. "
Nguyễn Hi Hòa rút tay về, không nhìn anh.
Mạc Khải Dự cúi đầu cười một tiếng.
Còn nhiều việc phải làm.
……
ŧıểυ khu vườn hoa Phú Giang xanh hóa rất tốt, mặt bằng đạt 65%.
Sáng sớm đẩy cửa sổ ra là có thể nghe thấy tiếng chim hót trong trẻo.
Xuống lầu chạy bộ, trong không khí đều là mùi cỏ xanh ẩm ướt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nhảy lên giữa những tán cây cao lớn, con sóc nhỏ nhảy nhót.
Ngày thường Mạc Khải Dự bận rộn, Nguyễn Hi Hòa không muốn nấu cơm thì gọi đồ ăn bên ngoài, hôm nay Phượng Vũ qua, lần đầu tiên biết căn nhà này là bạn tốt mua lại, cằm cô khiếp sợ muốn rớt xuống,
Lần đầu tiên biết căn nhà này là của một người bạn mua, cô há hốc mồm kinh ngạc, luôn mơ ước có bạn trai 10 triệu để chu cấp cho mình, vậy mà bây giờ điều đó mới thành sự thật, không nghĩ tới ŧıểυ tiên nữ ngày thường không lộ sơn không lộ thủy, lại là một phú bà giàu có.
Cô quấn lấy Nguyễn Hi Hòa, muốn ăn cơm do ŧıểυ tiên nữ làm.
Nguyễn Hi Hòa không muốn xuống bếp liền đưa điện thoại cho cô
"Này, muốn ăn gì thì tự gọi.”
“Thật sao! "
Ánh mắt Phượng Vũ sáng lên. Phượng Vũ
Trước sau gọi bốn năm nhà hàng, tiếng chuông cửa không ngừng, Phùng Dư vui vẻ chạy ra mở cửa ra nhận đồ ăn
"ŧıểυ tiên nữ, tớ cảm thấy rất hạnh phúc khi được làm bạn với ŧıểυ tiên nữ"
Nguyễn Hi Hòa bật cười
"Mau ăn đi.”
"Nguyễn Nguyễn, gần đây cậu và tổng giám đốc bá đạo của cậu thế nào?" Phượng Vũ đứng đắn chưa đầy ba giây lại bắt đầu run chân.
“Bình thường một chút, cậu đọc nhiều ŧıểυ thuyết rồi "
Nguyễn Hi Hòa gắp một đũa thịt kho tàu nhét vào miệng Phượng Vũ.
Cô bẹp bẹp cắn miếng thịt trong miệng xong, lại bắt đầu lẩm bẩm
"Vị đại tổng giám đốc nhà cậu, tớ cảm thấy rất tốt."
“Ngày đó thấy cũng không lấy lỗ mũi nhìn người, cảm giác rất khiêm tốn, chỉ là lớn tuổi một chút, bất quá bộ dạng đẹp trai mà, không sao cả.”
“Mau ăn đi, buổi chiều không phải cậu còn có một tiết học sao?”
"A, tớ quên mất, bà cô kia đến muộn lại sẽ ghi tớ trốn học!"
“Uống ngụm nước, lát nữa nghẹn rồi. "
Nguyễn Hi Hòa đưa ly qua, nước bên trong vừa vặn có thể uống.
“Không có việc gì không có việc gì, tớ phải ăn nhanh lên. "
Vừa nói xong, liền thật sự nghẹn.
Nguyễn Hi Hòa vừa cho cô uống nước, vừa vỗ nhẹ lưng cho cô ấy.
“Đổng lão sư cũng không dọa người như vậy chứ, sao cậu lại sợ như vậy. "
Cô có chút bất đắc dĩ.
Phượng Vũ mãnh rót hai ngụm nước
"Đó là đối với cậu, những lão giáo sư này đối với cậu từng người một như vạn tuế nở hoa, đối với những người khác, a~không chút nương tay”
Nguyễn Hi Hòa không còn cách nào với Phượng Vũ, cái miệng nhỏ nhắn này sao có thể bá bá như vậy, suốt ngày nói không ngừng.
"Ngày thường có chút điểm tâm, chờ năm nay cậu thi xong, dẫn cậu ra ngoài ăn mừng!"
Phượng Vũ, cơm nước xong lau miệng rồi đi.