ŧıểυ tiên nữ chỉ cần cười với người ta một cái, liền làm cho người ta choáng váng trở về, cái gì cũng không hỏi ra.
Buổi tối, cô theo thường lệ ở phòng Quý Vu đối thoại với anh bằng tiếng Đức.
Quý Vu ngồi bên cạnh cô xem kịch bản.
"Có muốn vào showbiz không?" hôm nay Lưu ca có nói với anh, bảo anh hỏi Nguyễn Hi Hòa có muốn hay không.
Vào làng giải trí, Lưu ca muốn ký hợp đồng với cô.
Cái này đích xác không có suy nghĩ qua.
Cô hơi ngẩng đầu, nốt ruồi nước mắt nơi khóe mắt không hiểu sao có chút quyến rũ, Quý Vu nhất thời không dời được tầm mắt, cô đã cúi đầu, ánh mắt hắn xoay theo, không nhìn thấy nốt ruồi nhỏ kia, trong lòng có chút mất mát.
“Hôm nay Triệu Khang Trác có phải đến phòng nghỉ tìm em không?”
Đều là lăn lộn trong giới, tên kia đức hạnh gì trong lòng hắn rõ ràng, nhưng là ŧıểυ cô nương thoạt nhìn quá yếu ớt, hắn thật sự không có biện pháp đem cô cùng Triệu Khang Trác gặp chuyện không may liên hệ với nhau.
Nguyễn Hi Hòa biết anh nhất định sẽ hỏi, đã sớm nghĩ ra đối sách
"Ừ, anh ta muốn quy tắc ngầm với tôi.”
Quý Vu nhướng mày.
"Khi còn bé,tôi có học qua một ít thuật phòng thủ, đá hắn, nhưng anh ta là đàn ông, anh ta chặn cửa và không cho tôi ra ngoài. Tôi chỉ còn cách làm anh ta sợ hãi.”
Giọng nói của cô có chút chần chờ, trong đôi mắt to mờ mịt hiện ra hơi nước.
Hắn đột nhiên có chút đau lòng, cảm thấy không nên dễ dàng buông tha Triệu Khang Trác như vậy.
“Em dọa anh ta thế nào?”
“Anh ta thấy tôi cầm kéo phòng anh ta, anh ta thấy tôi cầm kéo phòng anh ta, anh ta nói… anh ta nói như vậy.”
Vai cô khẽ run lên khi nói, nước mắt gần như rơi xuống từ đôi mắt.
Quý Vu không muốn hỏi thêm nữa, nhưng cảm thấy mình đã gợi ra điều gì đó khiến cô sợ hãi, thật sự không đúng
"Đừng khóc." Lời này của anh vừa dứt, nước mắt Nguyễn Hi Hòa cũng rơi xuống.
Nước mắt kia tựa như rơi vào chóp tim của hắn, khiến hắn luống cuống tay chân, không biết làm thế nào cho phải.
Quý Vu dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt của nàng, giọng nói ôn nhu như dỗ dành đứa nhỏ quý giá nhất trên đời
“Đừng khóc nữa”
Một hồi lâu cảm xúc của cô mới bình phục lại.
“Thật xin lỗi, vừa làm trò cười cho anh xem.”
“Là anh không bảo vệ tốt em.”
Anh đối diện với ánh mắt trong sáng của cô, trong lòng có chút áy náy, trong phạm vi ảnh hưởng, còn làm cho cô chịu ủy khuất.
Anh muốn dời đi sự chú ý của cô, nhìn kịch bản trong tay
"ŧıểυ Nguyễn cùng anh đối diễn có được không, ngày mai sẽ quay cảnh này."
"Được.”
Nguyễn Hi Hòa xem kịch bản một chút, đoạn này là nam chính quan ngoại giao Phù Sâm bởi vì cửa nát nhà tan không thể không ra nước ngoài du học, anh không muốn liên lụy mối tình đầu chỉ có thể chia tay với cô.
Nữ chủ muốn giữ lại hắn, thậm chí muốn đem chính mình cho hắn, anh nhất thời bị dụ dỗ, sau đó rất nhanh tỉnh táo lại cửa lại rời đi, nữ chính yên lặng nằm ở trên giường khóc.
Nguyễn Hi Hòa xem xong kịch bản có chút đỏ mặt
"Em nghe Kỳ Tư nói anh không hôn môi."
"Đây là cái cớ."
"Vị hôn thê của anh thật có phúc .”
Lời này cô đúng là phát ra từ nội tâm mà nói.
"Cô ấy được gia đình chiều chuộng từ nhỏ, tính tình độc đoán. Tôi không gần gũi với mọi người vì sợ cô ấy sẽ gặp rắc rối với họ.”
Quý Vu nói tới vị hôn thê trong mắt một tia nhu hòa cũng không có.
"Anh không thích cô ấy, tại sao phải cưới cô ấy?"
“Là bạn của gia đình, tôi không muốn làm tổn thương quan hệ giữa hai bên, mẹ tôi rất thích cô ấy, mỗi lần cô ấy xuất bản sách, mẹ tôi sẽ đọc nó.”
“Ra sách? Là tác giả sao, vậy tốt lắm.”
Cô luôn cảm thấy viết văn là một chuyện khiến người ta vui vẻ, câu chuyện dưới ngòi bút có thể tự thành một thế giới.
"Là viết ŧıểυ thuyết ngôn tình, Mạc Thiên Thiên, rất nổi danh, không biết em có xem qua ŧıểυ thuyết của cô ấy hay không."
Quý Vu rất tùy ý tán gẫu.
Mạc Thiên Thiên?
Không nghĩ tới vị hôn thê của Quý Vu là Mạc Thiên Thiên.