Trong bếp, Giang Tình nhìn qua cửa sổ, thấy bóng hai chị em Giang Mạt Ly đi trước đi sau, trong mắt thoáng hiện vẻ giễu cợt.
“Này, Tiểu Tình.”
Chu Tiểu Thanh vừa đánh răng vừa đầy bọt kem, sán lại gần Giang Tình, mắt nhìn chằm chằm bóng dáng Giang Mạt Ly đang lượn lờ trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình mà vẫn đầy quyến rũ, hạ giọng nói đầy tò mò:
“Trương Gia Minh chính là mối hôn ước từ nhỏ của Giang Mạt Ly phải không? Nghe nói cũng đi lính rồi? Giờ mà gọi điện tới thế này, chẳng lẽ muốn cưới Giang Mạt Ly thật à?”
Giang Tình mặt sa sầm, hất Chu Tiểu Thanh ra.
“Cậu làm kem đánh răng bắn vào nồi cơm của tớ rồi đó.”
“À à, vậy để tớ đánh răng xong rồi tám tiếp.”
Đánh răng xong, Chu Tiểu Thanh lại vội vàng nhào tới bên Giang Tình, tiếp tục thì thầm chuyện Giang Mạt Ly.
“Cô ta còn chê bai anh họ tớ nữa, anh họ tớ dù gì cũng là công nhân chính thức của nhà máy cán thép, chẳng qua nhà nghèo chút thôi, không thì làm gì tới lượt cô ta. Cái tiếng lười biếng, háo danh của cô ta đồn khắp nơi rồi, cũng chỉ có người xuất thân từ nông thôn như Trương Gia Minh mới chịu cưới.”
“Xuất thân nông thôn thì sao, chú Giang hồi trước cũng là dân quê đấy, giờ chẳng phải đã thành kỹ sư tay nghề cao rồi à, anh hùng không hỏi xuất thân, người có bản lĩnh thật sự thì sớm muộn cũng ngẩng đầu được thôi.” Giang Tình bình thản đáp.
“Nói thì nói thế, nhưng nếu có cơ hội lấy người thành phố, thì ai lại muốn cưới người ở quê chứ. Cậu chịu không?”
Chu Tiểu Thanh thuận miệng nói, ai ngờ lại vô tình chọc đúng nỗi đau trong lòng Giang Tình.
Bởi vì người cô sắp cưới, đúng thật là một người xuất thân từ nông thôn.
Người mà Chu Tiểu Thanh chê bai, chính là Trương Gia Minh người có mối hôn ước từ nhỏ với Giang Mạt Ly.
Nhưng Giang Tình lại không hề tức giận, bởi vì cô biết, chẳng bao lâu nữa Trương Gia Minh sẽ lập công, được thăng chức, tiền đồ xán lạn.
Đến lúc đó, Chu Tiểu Thanh chỉ có nước đỏ mắt mà ghen tị với cô.
Không lâu sau, Giang Mạt Ly nghe điện thoại xong thì quay về.
Giang Tình cũng bưng bát cháo mới nấu trở về phòng phía tây.
Vừa bước vào đã nghe thấy Giang Đại Hải đang hỏi dò Giang Mạt Ly.
“Gia Minh nói gì với con? Có nhắc đến chuyện hôn sự của hai đứa không?”
Giang Mạt Ly ngồi vắt chân chữ ngũ, chờ Giang Tình và Lý Hồng Anh dọn bữa sáng.
Không còn cách nào khác, nhân vật của cô chính là kiểu ăn bám không biết xấu hổ, cơm bưng nước rót.
“Anh ấy hẹn con mười giờ gặp nhau ở công viên Nhân dân.”
“Gia Minh về rồi sao? Tốt quá rồi, thật đúng là buồn ngủ lại có người đưa gối, nó trở về đúng lúc như vậy, rõ ràng là ông trời phái đến để cứu con đó, Mạt Ly, con nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nghe chưa?”
Ba à, ba mừng hơi sớm rồi đấy.
Người ta đến cứu đâu phải con, mà là nữ chính Giang Tình kìa.
Giang Bằng chen lời.
“Ba, vậy có phải nên chuẩn bị đồ cưới cho chị rồi không?”
“Chuẩn bị chứ, tất nhiên là phải chuẩn bị, hơn nữa còn phải chuẩn bị thật rình rang.” Giang Đại Hải cười không khép được miệng.