Nếu có thể chờ thêm một hai năm thì mọi việc còn dễ tính.
Nhưng Giang Tình thì không thể đợi, cô ấy cần phải kết hôn ngay lập tức.
Chuyện này nói thế nào cũng không mấy thể diện, với tính cách tiểu thư như Giang Mạt Ly, ai biết được cô ta sẽ làm ầm ĩ tới cỡ nào, phía Giang Đại Hải có lẽ cũng sẽ không dễ dàng đồng ý.
Ý của Trương Gia Minh là muốn mượn thân phận và khí thế của Lục Trình với tư cách lãnh đạo để trấn áp Giang Mạt Ly, khiến cô ta không dám làm càn. Nhân tiện, anh cũng muốn nhờ Lục Trình đến nhà họ Giang thay mình nói chuyện cầu hôn. Có Lục Trình ra mặt, Giang Đại Hải chắc cũng nể mặt mà không gây khó dễ cho anh và Giang Tình.
Nói trắng ra, anh đang định mượn oai hùm của Lục Trình để hù dọa người khác.
Lục Trình chưa chắc đã không nhìn thấu được mưu tính của Trương Gia Minh.
Trương Gia Minh là lính dưới quyền anh, chịu khó, lanh lợi, là người anh có ý định bồi dưỡng. Huống chi, bản thân anh cũng không ưa kiểu hôn nhân sắp đặt từ nhỏ như vậy. Lấy vợ thì phải lấy người mình yêu, bằng không thì thà không lấy còn hơn.
Cuối cùng, anh đồng ý đi cùng Trương Gia Minh một chuyến.
...
Buổi tối, như dự đoán, Giang Mạt Ly không sao ngủ nổi.
Cô đã quen nằm trên loại nệm cao su êm ái cách âm hoàn hảo, giờ lại phải nằm trên cái giường cứng đơ dùng đệm lõi xơ dừa của thời đại này, thật sự là chịu không nổi.
Đã vậy nguyên chủ lại còn là một con lười bẩn thỉu, chiếu cói trên giường không biết bao nhiêu năm rồi chưa giặt, vừa dính vừa nhớp, lại còn bốc lên một mùi chua chua hôi hôi như đang lên men, khiến cô phát muốn ói.
Không ngủ được, Giang Mạt Ly bèn lôi hệ thống ra tám chuyện cho đỡ buồn.
“Trong tài khoản có tám vạn tệ rồi, tôi có thể rút ra xài không?”
“Không thể, khoản tiền thưởng hiện tại đang bị đóng băng. Sau khi ký chủ hoàn thành nhiệm vụ mới có thể lĩnh một lần.”
“Vậy sau này đừng thông báo số tiền nữa, để tôi khỏi phải nhìn thấy mà không được tiêu, trong lòng bực lắm.”
“Ký chủ có thể nghe cho vui tai, tuy tạm thời không tiêu được, nhưng mỗi ngày có từng khoản lớn vào tài khoản, ký chủ không thấy phấn khởi và hào hứng sao?”
Cũng có chút, nhưng không nhiều.
Hai bên trò chuyện tới tận nửa đêm, Giang Mạt Ly mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Cô vốn tưởng với cái nhân vật thiết lập ăn không ngồi rồi như mình thì ngủ nướng buổi sáng là chuyện đương nhiên, nào ngờ vừa sáng sớm đã bị Giang Bằng gọi dậy.
“Chị, chị ơi!”
“Giang Bằng, mày tốt nhất là có chuyện thật đấy, không thì tao đánh mày gãy răng bây giờ.”
“Chị lườm em làm gì, là Trương Gia Minh gọi điện tới tìm chị đó.”
Giang Mạt Ly xỏ dép, hai cánh tay và đôi chân trắng trẻo thon thả lộ ra ngoài, vừa đi vừa ngáp, uể oải lê từng bước tới phòng bảo vệ khu tập thể để nghe điện thoại.
Giang Bằng thì bám sát theo sau, trong lòng đầy hiếu kỳ, không ngừng suy đoán lý do Trương Gia Minh tìm chị mình.