Trong lòng Giang Tình như có mèo cào, rất muốn lập tức hỏi Trương Gia Minh rốt cuộc cha của Lục Trình là vị lãnh đạo lớn cỡ nào mà lại có thể được cấp vệ sĩ riêng như vậy.
Giọng Giang Đại Hải run run: “Cha của Tiểu Lục là…”
An Tuệ điềm đạm đáp: “Chỉ là một cán bộ già bình thường thôi. Vì tuổi cao, tổ chức mới quan tâm phân cho một vệ sĩ.”
“Ồ ồ.”
Giang Đại Hải gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, cán bộ mà được tổ chức ‘quan tâm’ thế này thì chắc chắn không hề tầm thường chút nào.
Đầu lưỡi An Tuệ hơi khựng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Ông nhà tôi tính tình cố chấp lắm, mấy hôm trước cha con cãi nhau một trận, đến giờ vẫn còn giận dỗi, không chịu đi đâu cả. Vậy nên hôm nay chỉ có mình tôi đi cùng Tiểu Trình tới đây, mong mọi người thông cảm.”
Bề ngoài thì như đang giải thích lý do vì sao cha của Lục Trình không đến, nhưng những gì bà nói ra lại tiết lộ không ít điều quan trọng.
Người ta thường nói, việc xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài.
An Tuệ hoàn toàn có thể lấy lý do khác để giải thích việc chồng mình không đến, vậy mà lại cố tình nhấn mạnh chuyện cha con cãi nhau.
Cãi nhau cũng không có gì to tát, nhà nào chẳng có lúc xung đột lời qua tiếng lại.
Nhưng cho dù cãi đến mức nào thì cũng không thể làm lỡ việc lớn, đúng không?
Trừ phi... nguyên nhân của trận cãi vã ấy chính là chuyện hôn sự này.
Xem ra, cha của Tiểu Lục là không vừa mắt với cô con dâu này rồi.
Giang Đại Hải thì cũng không trách gì người ta, chứ nếu Giang Mạt Ly không phải là con ruột của ông, chắc ông cũng chán ghét cho rồi.
Giang Bằng men theo tuyến xe buýt số 2 đi một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy Giang Mạt Ly.
Trên đường quay về, Giang Bằng bỗng buồn tiểu quá chừng. Thấy phía trước không xa có nhà vệ sinh công cộng, cậu liền chạy vội tới đó.
Từ xa, cậu nhìn thấy người đang trông cửa nhà vệ sinh, sao mà giống chị mình đến lạ.
Chẳng lẽ vì tìm chị đến phát ảo giác rồi?
Càng đến gần, cậu càng ngạc nhiên: má ơi, đúng là chị mình thật!
“Chị! Chị làm gì ở đây vậy?!”
Giang Mạt Ly ném xấp giấy vệ sinh đã gấp gọn vào hộp giấy, lườm Giang Bằng một cái: “Hỏi mà không dùng não à? Ở đây còn có thể làm gì? Chờ ăn cơm chắc?”
Giang Bằng buồn tiểu cũng chẳng màng nữa, kéo tay Giang Mạt Ly định đưa chị đi ngay.
“Chị, mau theo em về đi!”
Giang Mạt Ly đẩy Giang Bằng ra: “Chị không về, chị còn phải đi làm.”
Giang Bằng mù mờ chẳng hiểu gì: “Làm gì cơ?”
Giang Mạt Ly chỉ vào tấm bảng hiệu nhà vệ sinh công cộng: “Nơi này, từ hôm nay trở đi là do chị quản lý.”
Giang Bằng trợn tròn mắt, há hốc mồm không nói nổi lời nào.
Giang Mạt Ly phẩy tay: “Em về đi, đừng cản trở chị làm việc, chị phải nhờ người ta vất vả lắm mới sắp xếp được đấy.”
Giang Bằng nghiến răng: “Để em trực thay cho, chị về đi.”
“Được thôi.”
Giang Bằng: “……”
Tôi chỉ khách sáo một câu, mà chị thì chẳng khách sáo tí nào thật đấy!
Giao lại mọi việc cần làm cho Giang Bằng xong, Giang Mạt Ly phủi mông bỏ đi.
Ngửi cả buổi sáng toàn mùi phân với nước tiểu, cô đã muốn nôn đến nơi rồi.
Nhà vệ sinh thời này đâu có như đời sau xả nước từng lần, mà chỉ có một rãnh phân thông suốt từ đầu đến cuối. Ai vào làm gì, đi nặng, đi nhẹ hay tiêu chảy, đều thấy rõ mồn một. Chờ đến khi phân và nước tiểu dồn đống đủ nhiều, mới xả nước một lượt để chảy xuống bể phốt. Cứ nghĩ đến thôi cũng đủ tưởng tượng ra mùi trong đó kinh khủng thế nào.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy buồn nôn rồi, yue ~
Vừa bước vào khu tập thể, Giang Mạt Ly đã thấy hàng xóm láng giềng thi nhau nhìn chằm chằm cô.
Không giống kiểu khinh thường thường ngày, ánh mắt lần này phải nói sao nhỉ, có hai phần ghen tỵ, ba phần đố kỵ, và năm phần chán ghét.
Chỉ tiếc là, đa phần trong số họ đã từng đóng góp giá trị bị ghét cho cô rồi.
Vì vậy, suốt quãng đường về nhà, Giang Mạt Ly chỉ thu về được tổng cộng 8 điểm bị ghét.
Nhưng nếu tính cả điểm tích lũy từ sáng đến giờ, tổng số đã vượt qua ba con số.
Đây là ngày đạt thành tích cao nhất từ trước đến nay của cô.
Tâm trạng Giang Mạt Ly cực kỳ tuyệt vời, vừa đi vừa ngân nga giai điệu bài “Ngày tốt lành”.
Thế nhưng tâm trạng vui vẻ đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Bởi vì cô đã nhìn thấy "Trương Gia Minh" đang đứng trước cửa nhà mình.
Người đàn ông mặc một bộ quân phục, tôn lên vóc dáng cao ráo rắn rỏi, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, phía dưới trán cao là đôi mày sắc nét và gương mặt điển trai lạnh lùng.
Khi cô đang đánh giá Lục Trình, thì Lục Trình cũng đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt.
Không giống vẻ yêu kiều mê người lần trước, hôm nay cô vợ nhỏ trông lại giống như một cô nhóc chưa lớn.
Trên người là chiếc áo vải hoa cũ kỹ, không hẳn mới mà cũng chẳng hẳn đã rách, bên dưới là chiếc quần xanh, vì quá gầy nên khi đi lại ống quần cứ lắc lư qua lại.
Tóc dài ngang vai được búi thành một búi nhỏ sau đầu bằng nửa cây bút chì, tóc mái và tóc mai ướt đẫm vì mồ hôi, dính bết vào trán và tai.