“Chú Giang, đây là 888 đồng, là lễ cưới cháu chuẩn bị cho đồng chí Giang Mạt Ly.”
Số tiền này còn nhiều hơn 388 đồng so với yêu cầu ban đầu của Giang Mạt Ly là 500 đồng.
Vốn định khiến Giang Mạt Ly vui vẻ, nào ngờ cô ấy lại không có ở nhà.
Nhưng cũng không sao, lấy lòng cha vợ trước cũng được.
Tay Giang Đại Hải run lên vì xúc động khi nhận lấy số tiền.
Một xấp dày cộp, tờ nào cũng mới tinh, còn được buộc bằng giấy đỏ đủ thấy sự chu đáo và tấm lòng.
Đối với Giang Đại Hải, sự chân thành và coi trọng của nhà họ Lục còn quý giá hơn cả tiền bạc hay vật chất.
Cả nhà họ Trương đều sững sờ.
Mẹ Trương tặng cho Giang Tình một phong bao lì xì, trong đó chỉ có 8 đồng 8 hào, đó chính là lễ cưới mà nhà họ Trương chuẩn bị cho Giang Tình.
Lễ cưới nhà họ Lục tặng, đúng bằng một trăm lần lễ cưới nhà họ Trương.
Cả đám hàng xóm láng giềng cũng hít vào một hơi lạnh vì kinh ngạc.
888 đồng.
Đây là mức lễ cưới cao nhất từ trước đến nay trong khu nhà ở của công nhân nhà máy cơ khí.
Hai năm trước, giám đốc nhà máy cơ khí gả con gái, nhà trai chỉ đưa 666 đồng lễ cưới mà đến giờ vẫn còn được mọi người nhắc tới với vẻ thán phục.
Vậy mà con gái của Giang Đại Hải lại nhận được hẳn 888 đồng lễ cưới.
Không thể nào, dựa vào cái gì chứ?
Một đứa như Giang Mạt Ly, chỉ biết ăn không biết làm, ham giàu ghét nghèo, lười chảy thây như vậy thì chỉ có ế chồng, chẳng ai thèm rước mới hợp lẽ thường. Sao lại có thể vớ được chỗ tốt thế kia?
Thật là bất công.
Thật khiến người ta bực mình.
Nếu là con gái nhà khác mà lấy được chồng ngon thế, mọi người có khi còn ganh tỵ vài hôm rồi thôi.
Nhưng chuyện tốt thế này lại rơi vào đầu Giang Mạt Ly, thì ai nấy chỉ thấy phẫn nộ và căm ghét vô cùng.
Hệ thống nhìn thấy chỉ số bị ghét cứ không ngừng tăng lên, thật sự không tài nào hiểu nổi.
『Ký chủ, rốt cuộc là vì sao vậy? Hôm nay rõ ràng ngài không làm gì khiến người ta ghét bỏ cả, sao lại thu về nhiều giá trị bị ghét đến thế?』
Giang Mạt Ly chống cằm suy nghĩ: “Chắc có lẽ là do quả đắng mình gieo trước đây, bây giờ đến lúc phải gặt rồi.”
“Con người là loài sinh vật sống theo bầy đàn, chẳng có việc gì cũng thích tụ tập tám chuyện. Có khi một đề tài nào đó lôi đến tôi, rồi mọi người bắt đầu nhắc lại những chuyện xấu tôi từng làm. Kiểu truyền miệng thế này khiến cả những người vốn không quen biết tôi, hay chưa từng hiểu rõ bản chất của tôi, cũng bắt đầu ghét tôi, phản cảm với tôi, từ đó góp phần tăng chỉ số bị ghét.”
『Thì ra là vậy! Ký chủ, ngài đúng là thông minh.』
Không phải cô thông minh, mà vì... thích buôn chuyện là bản năng của loài người.
Chỉ là hệ thống không hiểu lòng người mà thôi.
Chỉ trong một lúc ngắn ngủi, Giang Mạt Ly đã thu được hơn 50 điểm bị ghét, mà con số này vẫn đang tiếp tục tăng lên.
Mỗi lần kiếm được 1 điểm bị ghét, cô lại có ngay 10.000 đồng chuyển vào tài khoản.
Giang Mạt Ly tỏ vẻ: cảm giác nằm không cũng kiếm được tiền, thật sự rất tuyệt.
Bên phía nhà họ Giang.
An Tuệ quan sát một lượt căn nhà của họ Giang, thấy mọi thứ được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, trong lòng cũng tăng thêm vài phần thiện cảm.
Trông vẫn là một gia đình coi như tử tế, đàng hoàng.
An Tuệ không biết, người duy nhất trong nhà họ Giang không thể gọi là "thể diện" chính là Giang Mạt Ly.
Nhưng cái sự "không thể diện" đó, chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành chuyện của nhà họ Lục rồi.
An Tuệ không biết Giang Mạt Ly trông như thế nào, liếc mắt thấy Giang Tình đoan trang dịu dàng thì không khỏi âm thầm suy đoán.
Giang Tình là người thông minh, đoán ngay được An Tuệ đã nhầm cô thành Giang Mạt Ly, trong lòng không khỏi chua xót đến tê tái.
Dựa vào đâu mà Giang Mạt Ly lại may mắn đến thế, hết kiếp này đến kiếp khác?
Mất đi một Trương Gia Minh, vậy mà lại nhặt được một Lục Trình còn xuất sắc hơn Trương Gia Minh nhiều lần.
Mà vận may này, lại là do chính tay cô tạo ra, so với kiếp trước bị đày đi vùng sâu vùng xa rồi chết thảm, cảm giác này còn khó chịu hơn gấp bội.
Thấy An Tuệ đang quan sát, Giang Đại Hải vội vàng giới thiệu.
Khi biết Giang Tình là con gái riêng, An Tuệ thu ánh mắt lại, chuyển sang hỏi về Giang Mạt Ly.
“Mạt Ly ra ngoài rồi, Tiểu Bằng… à, là em trai của Mạt Ly, đã đi tìm rồi. Giờ này chắc cũng sắp về đến nơi.”
Giang Đại Hải vội vàng giải thích, sợ An Tuệ không vui mà giận dỗi bỏ về, tay thì nhanh nhẹn pha trà mời khách.
Biết Giang Mạt Ly không có ở nhà, trong lòng An Tuệ thoáng có chút không vui.
Còn chuyện gì quan trọng hơn việc gặp mặt mẹ chồng tương lai chứ?
Giang Đại Hải liếc nhìn người thanh niên đứng bên cạnh Lục Trình, hơi do dự hỏi: “Đây là em trai của Tiểu Lục à?”
Nếu là khách thì phải nhanh chóng dọn ghế rót trà tiếp đãi cho đàng hoàng.
“Tiểu Quang là vệ sĩ riêng của ba cháu.”
Vừa nghe đến thân phận của Tưởng Tiểu Quang, ai nấy đều giật mình kinh ngạc.
Người có thể được phân vệ sĩ riêng, thì chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.