“Chú Giang, cháu không muốn đi lao động ở nông thôn nữa.”
Nói xong câu đó, cô nhìn sang phía Giang Mạt Ly.
Cả nhà ngay lập tức đồng loạt quay đầu nhìn về phía Giang Mạt Ly.
Giang Mạt Ly vừa nhai một miếng đậu, vừa ngước mắt: “Nhìn tôi làm gì? Chuyện này không liên quan đến tôi, đâu phải tôi bắt chị ta không đi.”
“Chị điên rồi à, chị ta không đi thì chị phải đi đó!” Giang Bằng la lên.
Mãi lúc này Giang Mạt Ly mới chợt nhớ ra, đây là thập niên bảy mươi, thanh niên chưa kết hôn đủ mười tám tuổi đều phải hưởng ứng chính sách lên núi xuống nông thôn.
Trong nguyên tác, chính vì cô chị kế Giang Tình đột ngột từ chối đi lao động mà Giang Đại Hải đành phải vội vàng gả nguyên chủ đi, để tránh bị đưa xuống nông thôn.
Dù biết rõ hành động như vậy dễ bị đem ra làm điển hình để phê bình trước quần chúng, Giang Đại Hải vẫn chấp nhận mạo hiểm, vì ông ta không nỡ để con gái ruột phải chịu khổ, càng sợ con bé một đi không trở lại, cả đời bị chôn vùi ở vùng quê.
Cũng chẳng có lý do nào khác.
Nguyên chủ tuy xinh đẹp nhưng đầu óc ngu ngơ, xuống nông thôn mà không có ông bố ruột bảo vệ thì chẳng khác gì bánh bao rơi vào ổ chó.
Lý Hồng Anh quát con gái:
“Con bé này, nói cái gì vậy, tên đã báo lên rồi, không phải cứ nói không đi là không đi được đâu.”
Bà ta lo Giang Đại Hải sẽ nổi giận.
Quả nhiên, Giang Đại Hải tức giận thật, chuyện đã bàn bạc xong xuôi, sao tự dưng lại đổi ý.
“Tiểu Tình, chuyện xuống nông thôn đúng là làm con thiệt thòi, nhưng đã quyết định rồi thì không thay đổi được nữa. Nhưng con cứ yên tâm, ba sẽ cho con một khoản tiền và mấy phiếu lương thực, xuống đó cũng đỡ vất vả hơn. Đợi hai năm nữa con về thành phố, ba lại tìm cách sắp xếp cho con một công việc khác.”
Nhưng Giang Tình đã quyết tâm chống lại số phận bất công, muốn sống cuộc đời của riêng mình. Sao có thể vì vài câu hứa hẹn mà bị lay động được.
“Chú Giang, không cần đâu, cháu đã có người yêu rồi. Là bộ đội, bọn cháu chuẩn bị kết hôn.”
Câu nói như sét đánh ngang tai, cả nhà họ Giang đều sững người.
Ngay cả gia đình bốn người nhà Chu Vĩ Quang ở phòng bên cũng dựng tai hóng hớt nghe ngóng chuyện mới.
Lý Hồng Anh há miệng hết khép lại, trong lòng xen lẫn mừng rỡ và lo lắng.
Mừng vì con gái có người yêu, lại còn là quân nhân.
Làm vợ lính là điều rất vinh dự, hơn nữa bộ đội còn có trợ cấp.
Trợ cấp của lính phục viên đâu thua gì lương của cán bộ bình thường. Nếu được thăng hàm hạ sĩ hay trung sĩ thì khoản phụ cấp đó lại càng cao hơn. Sau này giải ngũ chuyển ngành còn được phân công việc ổn định.
Chưa gặp mặt nhưng Lý Hồng Anh đã thấy hài lòng với chàng rể tương lai rồi.
Có điều, bà lại lo Giang Đại Hải không đồng ý chuyện hôn nhân này.
“Con bé này, có người yêu mà không nói sớm. Đại Hải à, chuyện này em thật sự không biết trước, anh xem giờ thế nào mới được đây…”
Giang Tình nhìn sắc mặt u ám của Giang Đại Hải, bình tĩnh nói: