Nét bút bắt đầu phác họa nhưng tay cô run run. Ánh mắt Cố Hạo bỏng cháy, không ngừng dán vào bờ ngực căng tràn, nơi nhũ hoa dựng cứng như muốn xé toạc lớp vải. Từ phía sau, Lục Thần vòng tay ôm cô, bàn tay xoa nắn đôi gò mềm qua áo, ngón tay khẩy nhẹ đầu nhọn khiến cô bật tiếng rên khẽ, bút than kéo một đường chệch hướng.
Tĩnh Đình ngồi trước giá vẽ, tay run run cầm bút nhưng từng nét vẽ dần trở nên rối loạn. Sau lưng, Lục Thần ôm lấy cô, bàn tay tham lam trượt vào trong áo, nắm lấy bờ ngực mềm mại. Hơi thở cô trở nên dồn dập, đôi má ửng hồng, không khí quanh bàn vẽ dần nhuốm mùi ái tình.
Cố Hạo đứng bên cạnh, ánh mắt nóng rực, bước tới nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào bờ ngực săn chắc của hắn: “Trước khi vẽ, em hãy cảm nhận người mẫu đã,” hắn nói khẽ, khóe môi cong thành nụ cười đầy thách thức.
Tĩnh Đình đỏ mặt, định rụt tay về nhưng bị giữ chặt. Tim cô đập thình thịch, từng luồng nhiệt nóng từ lòng bàn tay lan khắp cơ thể. Sau lưng, Lục Thần ghé sát, hơi thở phả bên tai khiến cô rùng mình.
“Chuyên tâm một chút, bảo bối.” Hắn thì thầm, giọng khàn đục. Ngón tay di chuyển khiến cả thân thể cô run rẩy. Cố Hạo nhìn cảnh ấy, không kìm được mà cúi xuống hôn cô, hơi thở mạnh mẽ, bờ môi chiếm lấy môi mềm, lưỡi quấn lấy khiến Tĩnh Đình ngây ngất.
Trong vòng tay hai người đàn ông, cô không còn giữ được sự tập trung, cây bút tuột khỏi tay rơi xuống đất. Từng cái chạm và từng hơi thở dồn dập khiến cô không còn phân biệt đâu là hiện thực, đâu là mộng ảo nữa.
Lục Thần khẽ cười, siết chặt eo cô thì thầm bên tai: “Hội họa có thể chờ. Trước tiên, hãy để tụi anh được gần em hơn một chút.”
Tĩnh Đình run lên, ánh mắt mơ màng. Cô muốn phản kháng nhưng cơ thể lại mềm nhũn, ngoan ngoãn nghiêng về phía họ. Môi cô bị Cố Hạo chiếm trọn, còn sau lưng, vòng tay Lục Thần siết chặt như muốn giữ lấy cả thân thể và trái tim cô.
Trong phút chốc, cả căn phòng tràn ngập bầu không khí cháy bỏng. Cô bị kẹp giữa hai nguồn nhiệt mãnh liệt, trái tim như sắp vỡ tung.
Cố Hạo bất ngờ buông môi, nhặt bảng vẽ rơi xuống đất, đặt trở lại lên giá, đôi mắt ánh lên tia tà mị: “Em còn chưa vẽ xong đâu Tĩnh Đình. Vẽ lại khoảnh khắc này đi… để xem tụi anh đã chiếm giữ trái tim em thế nào.”
Tĩnh Đình thở hổn hển, bờ môi còn run rẩy, đôi mắt mờ sương. Cô đưa tay đón lấy bút, đầu ngòi lướt trên giấy, khắc họa một cảnh tượng nóng bỏng - không phải bằng nét vẽ tỉ mỉ, mà bằng trái tim đang rạo rực trong lửa dục.