Cuộc Sống Np Của Hoại Sĩ Vẽ Tranh Minh Họa

Chương 4

Trước Sau

break

Tiếng chuông cửa vang lên. Tĩnh Đình lau tay rồi ra mở. Trước cửa là Lục Thần, vẫn khoác bộ áo thun trắng căng chặt, cơ bắp nổi rõ từng đường nét. Bên cạnh anh còn có một người đàn ông cao lớn không kém, mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan cứng cỏi, trên gương mặt hiện nụ cười pha chút bất cần.

“Đây là bạn anh, Cố Hạo.” Lục Thần giới thiệu, ánh mắt thoáng dừng lại nơi khe ngực lộ ra dưới áo cô, khóe môi nhếch thành một nụ cười hàm ý. Cố Hạo thì không hề che giấu, ánh mắt dọc theo cơ thể cô lướt xuống đôi chân lộ ra dưới váy, trong con ngươi ánh lên tia lửa nóng rực.

“Hoan nghênh hai anh! Mau vào đi, cơm sắp xong rồi đấy.”

Tĩnh Đình tươi cười mời, bờ ngực theo động tác rung rẩy khiến cả hai người đàn ông đều khó rời mắt. Cô xoay lưng vào bếp bưng thức ăn, vòng eo lả lướt, bờ mông trong lớp váy ngắn đong đưa nhịp nhàng, thấp thoáng phía dưới là đường nét bí mật khiến Lục Thần và Cố Hạo trao nhau ánh mắt ngầm hiểu.

Trên bàn ăn, thức ăn được cô bày biện tươm tất: bò hầm, tôm xào tỏi, salad rau xanh, cùng chai rượu vang đỏ vừa khui. Ba người nâng chén cụng ly, không khí dần thêm ấm áp.

Vị rượu làm gương mặt Tĩnh Đình ửng đỏ, chiếc áo ôm sát càng phô bày trọn vẹn bầu ngực, nhũ hoa dưới lớp vải mỏng nhô lên thành hai điểm gợi tình. Ánh mắt Lục Thần và Cố Hạo liên tục dừng lại trên thân thể cô, nơi hạ thân hai người sớm căng cứng, lộ rõ hình dáng đàn ông.

“Tĩnh Đình, nghe nói em là họa sĩ minh họa nhỉ? Có thể vẽ cho anh một bức chân dung chứ?” Cố Hạo bất chợt đặt ly xuống, giọng pha chút thách thức, ánh mắt khóa chặt lấy cô.

Tĩnh Đình hơi sững, mỉm cười đáp: “Đương nhiên là được rồi, có điều em thường vẽ minh họa, còn chân dung thì cũng tùy phong cách anh muốn.” Cô không nhận ra tia giảo hoạt lóe lên trong mắt Cố Hạo, bờ ngực phập phồng theo nhịp thở, khe ngực sâu hút đầy mê hoặc.

“Phong cách ư? Anh đang muốn thử cái gì đó đặc biệt.” Nói đoạn, Cố Hạo thản nhiên cởi phăng áo, phô bày cơ ngực và cơ bụng rắn rỏi. Ngay sau đó, hắn kéo tuột dây lưng, quần jeans trượt xuống lộ ra cột gân thô dài đang ngẩng cao, gân xanh nổi bật, nơi đầu đã rỉ ra chất lỏng trong suốt.

Tĩnh Đình hốt hoảng kêu khẽ, mặt đỏ như trái đào chín, ly rượu trong tay suýt rơi. Ánh mắt cô không kìm được dán chặt vào hạ thể Cố Hạo. Thứ đó so với Lục Thần còn thô to, dài rộng hơn, tràn đầy khí tức nam tính khiến nơi mềm mại giữa hai đùi cô ướt đẫm, giọt xuân thủy men theo bắp đùi chảy xuống.

“Cố Hạo, anh…” Giọng cô run rẩy, cố gắng che giấu sự hỗn loạn nhưng không tài nào rời mắt. Lục Thần khẽ cười, ghé sát tai cô thì thầm: “Đừng ngại. Bạn anh thích sự táo bạo của nghệ thuật, mà em chẳng phải cũng ưa mạo hiểm sao?” Tay anh trượt xuống, lướt qua lớp váy chạm vào nơi ẩm ướt khiến Tĩnh Đình toàn thân run lên.

Cố Hạo tiến lại gần, cột lửa trong không khí đong đưa đầy sức ép: “Đến đây nào Tĩnh Đình. Vẽ cho anh một bức khoả thân, anh sẽ là người mẫu tuyệt hảo nhất.”

Hắn ngồi xuống sofa, dang chân, cột gân kiêu ngạo vươn thẳng, cơ bắp dưới ánh đèn hằn lên vẻ cuồng dã. Trái tim Tĩnh Đình đập dồn, nơi bí mật co rút liên hồi, chất lỏng ướt đẫm váy ngắn. Cô vẫn cố lấy giấy vẽ và bút than, ngồi đối diện hắn, nhưng đôi mắt không cách nào rời khỏi vật đàn ông rực nóng kia.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc