Cuộc Sống Np Của Hoại Sĩ Vẽ Tranh Minh Họa

Chương 2

Trước Sau

break

Trong thoáng nhìn xuống, anh thấy bầu ngực cô gần như áp sát ngực mình, hai đầu nhũ hoa dưới lớp áo thun mỏng hằn lên, rõ ràng đến mức khiến máu trong người sôi sục.

“Cẩn thận chút chứ.” Giọng Lục Thần khàn khàn, ngón tay ở bên hông cô khựng lại một nhịp. Khuôn mặt Tĩnh Đình đỏ bừng như trái táo chín mọng, cô khẽ đẩy anh ra, làn váy lay động để lộ đường cong bên trong cặp đùi trắng ngần.

Cô nhỏ giọng thốt một tiếng “Cảm ơn”, không dám ngẩng đầu, chỉ sợ ánh mắt anh bắt gặp sự hoảng loạn xen lẫn một tia chờ mong mơ hồ trong đôi mắt mình.

Sau khi sắp xếp xong kệ sách, cả hai ngồi xuống nền nhà nghỉ ngơi. Trong phòng khách, những vật dụng còn ngổn ngang cùng giấy đóng gói vương vãi, không khí lại thêm nồng nhiệt.

Tĩnh Đình cầm hai chai nước khoáng, đưa cho Lục Thần một chai. Khi uống, cô vô ý làm vài giọt nước chảy xuống nơi khe ngực. Dòng nước mát rượt theo khe cong ấy, thấm ướt áo thun mỏng dính, vẽ nên đường nét bờ ngực càng thêm mê hoặc.

Ánh mắt Lục Thần rốt cuộc không thể dời đi, nơi hạ thân căng cứng đến phát đau, đường gồ hiện rõ sau lớp quần.

“Dáng người này của em… thường ngày có tập thể hình không?” Giọng anh mang chút trêu chọc.

Tĩnh Đình ngẩn người một thoáng rồi ngượng ngùng mỉm cười: “Đâu có, chỉ vì vẽ tranh lâu rồi ngồi nhiều thôi.” Vừa nói, cô lại theo bản năng ưỡn ngực, đôi gò mềm lay động càng rõ rệt như cố tình trêu chọc anh.

Lục Thần không còn nhẫn nại được nữa. Anh đặt chai nước xuống, nghiêng người sát lại, hơi thở nóng bỏng phả bên tai cô: “Tĩnh Đình, em có biết… dáng vẻ này thật sự rất nguy hiểm không?” Giọng nói trầm thấp mang theo sự xâm chiếm.

Tim Tĩnh Đình đập dồn dập, cô cảm nhận được ánh mắt rực cháy của anh. Nơi ẩm ướt bí mật dưới váy khẽ co thắt, từng giọt ẩm ướt thấm ướt qυầи ɭóŧ.

“Nguy… nguy hiểm?” Cô giả vờ ngây ngô nhưng giọng lại mềm mại như làm nũng.

Không nói thêm, Lục Thần đưa tay giữ lấy cằm cô rồi hôn xuống. Môi anh nóng rực và bá đạo, lưỡi mạnh mẽ tách đôi môi cô, tràn vào chiếm đoạt khoang miệng. Ban đầu Tĩnh Đình khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc toàn thân đã mềm nhũn, ngực ép chặt vào lồng ngực rắn chắc của anh, hai nụ hồng cứng lại, căng cứng như hai hạt anh đào nhỏ.

Bàn tay anh luồn lên ngực cô, qua lớp áo xoa nắn đầy chiếm hữu, ngón tay miết lấy nụ hoa khiến Tĩnh Đình bật khẽ một tiếng rên. Tay cô vô thức bấu lấy bờ vai anh, móng tay khứa nhẹ vào da thịt.

Lục Thần gầm khẽ, kéo phăng áo thun của cô. Làn da trắng ngần và đôi gò ngực tròn đầy cùng hai nụ hồng mịn màng phơi bày dưới ánh sáng. Anh mới cúi xuống, ngậm chặt một bên, đầu lưỡi xoay vòng liếʍ mυ"ŧ, bàn tay còn lại vùi sâu trong bên kia, nắn bóp không ngừng. Tĩnh Đình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy, hơi thở đứt quãng, dòng ẩm ướt nơi bí mật ào ạt trào ra thấm ướt váy và cả qυầи ɭóŧ.

“Lục Thần… đừng… làm ở chỗ này…” Cô thở hổn hển, giọng vừa có chút kháng cự, lại vừa bất lực.

Lục Thần ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa: “Không ở đây thì ở đâu? Phòng ngủ sao?” Nói rồi, anh bế cô lên. Váy bị hất lên đến tận eo, lộ rõ qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, nơi bí mật ẩn hiện, cánh môi đầy đặn rịn ướt, hé mở, hồng nhạt lộ ra mời gọi.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc