Mắt thấy gần tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Chu ŧıểυ Vân bắt đầu lo lắng về vấn đề xin việc. Bây giờ, cô và Lý Thiên Vũ đã mua nhà ở thành phố N, tất nhiên sẽ sống lâu dài. Tốt nhất cũng tìm việc ở đây.
Có điều, cô học chuyên ngành này, tính đặc thù quá lớn, công việc chủ yếu mang tính nghiên cứu, vì vậy phạm vi xin việc khá nhỏ. Điều này làm cô tốn không ít thời gian đau đầu.
Lý Thiên Vũ biết cô lo lắng, an ủi nói: “Em cố tìm thử, nếu thực sự không có công việc thích hợp, em cứ ở nhà, tập trung viết ŧıểυ thuyết.” Tiền nhuận bút của cô còn cao hơn lương nhân viên công ty bình thường.
Chu ŧıểυ Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm, để em hỏi cô, xem ý kiến của cô thế nào.” Lý Thiên Vũ tự nhiên tán thành.
Thấy Chu ŧıểυ Vân đến tìm mình, Cố Cầm lập tức cười nói: “Đúng lúc cô cũng có việc định tìm em!”
Chu ŧıểυ Vân ngạc nhiên, không biết cô giáo tìm cô có chuyện gì.
Cố Cầm giải thích tỉ mỉ cho Chu ŧıểυ Vân. Hóa ra hệ tiếng Trung đại học N hiện đang thiếu giảng viên, định giữ một nghiên cứu sinh năm nay tốt nghiệp ở lại trường, làm giảng viên chính thức khoa tiếng Trung.
Cố Cầm lập tức nghĩ đến học trò cưng của mình, nghĩ thầm Chu ŧıểυ Vân cẩn thận, thông minh vô cùng thích hợp. Vì thế, bà tự chủ trương đề cử Chu ŧıểυ Vân với nhà trưởng.
Cố Cầm cười nói: “ŧıểυ Vân, em không trách cô tự quyết định chứ.”
Chu ŧıểυ Vân mừng không kể xiết, bị tin tốt bất ngờ đập trúng đầu nên không phản ứng kịp. Cô lắp bắp nói: “Sao lại trách ạ! Em vui mừng còn không kịp! Cám ơn cô.” Quả là tin cực kì cực kì đáng mừng.
Nếu thành công, chẳng phải cô sẽ trở thành giảng viên đại học? Thực sự là chuyện không dám mơ đến. Tiền lương cao, đãi ngộ tốt, ngày nghỉ nhiều, đi đâu tìm được công việc tốt như vậy. Quá quá quá tuyệt! Cô không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào.
Cố Cầm hiểu tâm trạng của cô, khuyên bảo: “Em đừng vui mừng quá sớm, việc này phải đợi một thời gian. Khi có quyết định chính thức cô sẽ báo cho em, đến lúc đó ký hợp đồng.”
Chu ŧıểυ Vân ôm lòng vạn phần biết ơn, tạm biệt Cố Cầm.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chu ŧıểυ Vân, sự việc chưa chắc chắn, mày đừng vui vẻ quá sớm. Cô nhiều lần tự nói với mình như vậy. Thế nhưng, lúc về đến nhà, cô vẫn không nhịn được gọi điện báo cho Lý Thiên Vũ.
Anh còn kích động hơn cô, ở trong điện thoại hưng phấn nói: “ŧıểυ Vân, thật tốt quá! Anh thấy tự hào về em, trời ạ, sau này bà xã của anh sẽ là giảng viên đại học, sau này còn có thể trở thành giáo sư. Haha, anh quá kích động, quá vui vẻ!”
Chu ŧıểυ Vân không nhịn được cười nói: “Chưa chắc đã thành công mà. Cô Cố nộp hồ sơ của em lên trên trước, bảo chờ một thời gian mới biết tin.”
Lý Thiên Vũ rất tự tin: “Anh tin em, ŧıểυ Vân, em nhất định làm được!”
Chu ŧıểυ Vân cũng có dự cảm này, đây có lẽ là một bước ngoặt khác trong cuộc đời cô. Nghĩ đến đã thấy thỏa mãn!
Lý Thiên Vũ đang bận việc, không thể nói nhiều, đành phải cúp điện thoại. Anh bảo buổi tối trở về sẽ chúc mừng cô.
Chu ŧıểυ Vân nghĩ một lúc, lại không nhịn được gọi điện về nhà.
Triệu Ngọc Trân rất vui vẻ khi nhận điện thoại của con gái, bây giờ mấy đứa đều không ở nhà. Bà luôn cảm thấy trong nhà đều vắng lặng. Nhận được điện thoại của con cái có thể an ủi một chút nỗi cô đơn của cha mẹ.
Đầu tiên Triệu Ngọc Trân hỏi chuyện hai người: “ŧıểυ Vân, hiện tại con và Lý Thiên Vũ sống thế nào? Nó có đối xử tốt với con không?”
Trong lòng cô ấm áp, đây là mẹ, vĩnh viễn để chuyện con gái trong lòng. Cô dịu dàng đáp: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, anh ấy rất tốt với con! Bọn con đã mua nhà, khoảng tháng chín năm nay là bàn giao, đến lúc đó trang hoàng một chút sẽ thành nhà của chính mình.”
Triệu Ngọc Trân nghe thế rất vui mừng. Hai mẹ con tâm sự một hồi lại nhắc đến Đại Bảo.
Triệu Ngọc Trân nhắc đi nhắc lại suốt ngày vấn đề Đại Bảo và Lưu Lộ bao giờ kết hôn: “Anh cả con năm nay đã hai mươi bảy, Lưu Lộ cũng hai mươi sáu, đều trưởng thành, sống mãi ở hai nơi vậy sao được. Hai đứa nó kết hôn trước thì tốt quá. Đến lúc đó, Lưu Lộ đẻ một thằng cu kháu khỉnh, mẹ đã thỏa mãn!” Đâu chỉ muốn con trai kết hôn, rõ ràng thích bế cháu hơn.
Chu ŧıểυ Vân cười nói: “Mẹ không cần gấp, con đoán sắp rồi. Lần trước ăn cơm với anh cả, anh ấy có nói việc này, con nghĩ anh cả còn sốt ruột hơn cả mẹ!” Điều này cũng đúng, người vội nhất nên là Đại Bảo.
Cuối cùng, nói đến vấn đề Chu ŧıểυ Vân gần tốt nghiệp.
Cô tiết lộ cho mẹ việc mình có thể được giữ lại trường. Triệu Ngọc Trân vừa mừng vừa sợ: “Thật hả? Con có thể được giữ lại làm việc ở trường à? Thật tốt quá.”
Chu ŧıểυ Vân cười ha ha: “Dù sao có khả năng này, nhưng tin tức cụ thể phải chờ một thời gian.”
Triệu Ngọc Trân nói sẽ báo tin tốt lành cho Chu Quốc Cường và bà nội.
Sau khi cúp điện thoại, lòng Chu ŧıểυ Vân tràn đầy sung sướиɠ.
Lúc Lý Thiên Vũ về nhà, trong tay anh cầm một bó hoa tươi to: “Tặng cho ŧıểυ Vân thân yêu của anh.”
Chu ŧıểυ Vân có chút kinh hỉ, nhận hoa: “Sao đột nhiên mua hoa cho em thế?”
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Đương nhiên là chúc mừng em, chuyện tốt như vậy không đi ăn đại tiệc sao được. Nào, anh đưa em ra ngoài ăn. Sau đó, chúng ta đi xem phim.”
Chu ŧıểυ Vân nghe vậy vui vẻ, vào phòng thay quần áo.
Lý Thiên Vũ lập tức vào theo, Chu ŧıểυ Vân đang cởi quần áo lập tức mặc vào. Cô lườm anh một cái: “Anh vào sao không nói một tiếng, làm em giật cả mình.”
Lý Thiên Vũ không cho là đúng: “Em thay quần áo sao phải tránh anh, đâu phải anh chưa nhìn thấy cả người em…” Anh nhanh nhẹn né gối đầu cô ném tới.
Chu ŧıểυ Vân trợn mắt: “Anh còn chưa ra?” Có anh nhìn chằm chằm, cô đâu dám cởi quần áo, sợ rằng buổi tối đừng hòng được ra ngoài ăn, phải ở trên giường thì có. Lúc này Lý Thiên Vũ cợt nhả ra ngoài.
Sau khi cô thay quần áo xong, cùng anh ra khỏi cửa.
Chu ŧıểυ Vân chợt nhớ tới một vấn đề: “Sao hôm nay không nấu cơm ở nhà cho em ăn, mà phải ăn ở ngoài?” Lý Thiên Vũ nấu gần hai tháng, không biết nhiệt tình của anh sẽ biến mất lúc nào.
Lý Thiên Vũ khụ khụ: “Anh không đành lòng ngược đãi dạ dày của em.” Sự thực chứng minh, anh không có tài bếp núc, hiện tại tiến bộ lớn nhất chính là thức ăn không cháy. Về phần hương vị, không nên nhắc tới. Chu ŧıểυ Vân cười lăn cười bò. Xem ra anh cũng tự hiểu bản thân.
Ôm bó hoa to, chọn một nhà hàng bầu không khí cổ điển, hai người trải qua bữa tối hẹn hò lãng mạn. Buổi tối, Lý Thiên Vũ dẫn cô đi xem phim, đúng lúc hôm nay chiếu một bộ phim tình cảm, rất thích hợp cho các cặp đôi đi xem.
Chu ŧıểυ Vân tựa nửa người vào lòng anh, hai người ngọt ngào như mật. Lý Thiên Vũ thường cúi đầu, hôn trộm cô một cái, nghĩ thầm xem phim mang lại cảm giác thật tốt.