Ngày lướt qua như nước chảy, chỉ trong chớp mắt, tháng ba xuân về hoa nở.
Đến sinh nhật hai mươi bốn tuổi của Chu ŧıểυ Vân, nhìn ngọn lửa nhảy múa trên nến, cô thở dài.
Lý Thiên Vũ cười hỏi: “Sao thế, có chuyện gì không vui à! Có bánh gato mà em không vui sao?”
Chu ŧıểυ Vân dùng tay vỗ vỗ hai má nói: “Thích, em chỉ cảm thán mình lại già thêm một tuổi.” Ngày tháng trôi qua quá nhanh!
Lý Thiên Vũ thấy Chu ŧıểυ Vân lại ngẩn ra, có chút bất mãn: “ŧıểυ thư, em tập trung một chút có được không? Có một soái ca như anh ở trước mặt em, em còn xuất thần, quá không coi ông xã ra gì!”
Đối với việc anh tự xưng “ông xã”, Chu ŧıểυ Vân hết cách.
Hai người vẫn sống cuộc sống của vợ chồng son. Có thêm một tờ giấy đăng ký kết hôn dường như không gây ra bất kì rắc rối gì đến cuộc sống hiện tại. Lý Thiên Vũ vẫn như cũ, luôn nghe lời Chu ŧıểυ Vân, còn cô tiếp tục viết truyện, đi học. Nhưng mà, dường như có một chút bất đồng. Danh phận đã định, thiếu mấy phần lo được lo mất, tình cảm trái lại càng thêm nồng nàn, vững chắc.
Hai người ngồi trước bàn, trên bàn để một cái bánh sinh nhật, còn có mấy món ăn. Đây không phải là thức ăn Chu ŧıểυ Vân làm nhé, đồng chí Lý Thiên Vũ kiên trì tự tay nấu bữa tối tình yêu.
Cô nhìn qua mấy lần, xác định đúng như dự đoán Lý Thiên Vũ thật sự không thể vào bếp. Nguyên liệu tươi ngon chẳng hiểu sao bị xào thành hình dạng này, nhìn vẻ ngoài miễn cưỡng cho sáu mươi điểm. Nếu ăn thử một miếng, ặc, điểm càng hạ thấp. Một món mặn muốn chết, một món có mùi khét, còn một món không có mùi vị.
Trong lòng cô than thở: Sau này nên cấm anh vào bếp! Anh thật sự rất muốn thể hiện, nhưng chí ít phải nuốt được đã!
Trong lòng Lý Thiên Vũ không phục với những lời đánh giá của cô: “Không thể nào, đâu đến nỗi như em nói. Anh đã bận rộn cả buổi!”
Hôm nay, anh cố tình về sớm, sau đó lập tức chui vào bếp, lạch cạch một thời gian dài.
Bình thường nhìn Chu ŧıểυ Vân nấu ăn rất nhẹ nhàng, Lý Thiên Vũ vốn cho rằng nấu ăn là chuyện chẳng có gì khó. Đợi đến tay mình, anh mới phát hiện tay chân luống cuống, không quên cái này thì rơi cái kia. Đến khi món ăn bưng lên, anh thở phào nhẹ nhõm, chưa kịp nếm thử thức ăn mình làm. Nghe cô đánh giá như vậy, anh không cho là đúng, nghĩ thầm tiêu chuẩn của cô có vẻ quá cao.
Anh dùng đũa gắp một miếng, đưa vào miệng nhai mấy cái. Vị gì kỳ lạ vậy! Anh cau mày, nuốt thức ăn vào bụng.
Lý Thiên Vũ rốt cuộc xác định cô vừa đánh giá thật sự quá uyển chuyển!
Chu ŧıểυ Vân cười haha nói: “Lần đầu tiên xuống bếp được như vậy đã không tồi, anh cả của em lần đầu nấu ăn còn chẳng bằng anh!” Nhớ lại cảnh Đại Bảo lần đầu vào bếp, cô bật cười.
Lý Thiên Vũ cười: “Đợi đó, anh chưa bộc lộ hết tay nghề bếp trưởng của mình thôi!” Bản thân anh cũng không nuốt nổi.
Chu ŧıểυ Vân cười, lại gắp thức ăn bỏ vào miệng. Quả thật không ngon, nhưng nó thể hiện tình cảm của anh.
Lý Thiên Vũ vội vàng nói: “ŧıểυ Vân, em ăn nhiều bánh ngọt đi, mấy món đó ăn tượng trưng là được.”
Chu ŧıểυ Vân mỉm cười nói: “Không sao, chỉ cần anh chịu xuống bếp nấu cơm cho em, em đã rất vui vẻ.” Bất luận thế nào, cũng là tấm lòng của anh mà!
Lý Thiên Vũ nhìn Chu ŧıểυ Vân ăn hết miếng này đến miếng khác những món anh làm mùi vị không tốt lắm, trong lòng vô cùng cảm động. Sau đó, anh đột nhiên đưa ra một quyết định khiến cô hơi bị giật mình. Anh muốn học tập nấu ăn thật giỏi, cố gắng nâng cao tay nghề trong thời gian ngắn.
Chu ŧıểυ Vân nghe xong ngạc nhiên, không phải anh lại đùa chứ! Thế nhưng, nhìn vẻ mặt Lý Thiên Vũ, hình như anh nghiêm túc thật.
“Thiên Vũ, anh không biết nấu ăn cũng không sao, dù sao em sẽ nấu mà! Sau này em nấu cho anh ăn.” Chu ŧıểυ Vân trấn an nói, gắng hết sức xóa bỏ ý định của anh.
Lý Thiên Vũ nghiêm túc nói: “Đương nhiên anh thích em nấu cơm cho anh ăn, thế nhưng vạn nhất sau này em giống Tưởng Tiêu Đan, mang thai thì sao? Anh không thể để bà bầu phải vào bếp nấu cơm! Vì thế, kể từ bây giờ, anh sẽ học em nấu ăn, vì tương lai nấu cơm cho vợ.”
Chu ŧıểυ Vân nghe xong dở khóc dở cười, Lý Thiên Vũ nghĩ xa quá! Có điều, nếu anh kiên trì, tùy anh vậy. Cô nghĩ thầm, xem nhiệt tình của anh duy trì được bao lâu.
Sau đó, chỉ cần không tăng ca, Lý Thiên Vũ sẽ học nấu ăn. Về phần giáo viên, có sẵn đây – Chu ŧıểυ Vân!
Chu ŧıểυ Vân thấy dáng vẻ anh hào hứng, không tiện dội gáo nước lạnh vào tính tích cực đó, nghĩ thầm dạy thì dạy! Nhìn anh mặc tạp dề, đi qua đi lại trong phòng bếp chật chội, đúng là thú vị.
Chẳng qua, từ lúc Lý Thiên Vũ bắt đầu xuống bếp, ŧıểυ Bảo không chịu đến ăn cơm chùa, thà rằng mình tự nấu hoặc ra ngoài ăn. Chu ŧıểυ Vân gọi điện kêu ŧıểυ Bảo đến ăn cơm. Ở đầu kia, ŧıểυ Bảo vừa cười vừa nói: “Chị, chị tha cho em đi! Đồ ăn Lý Thiên Vũ làm, có mỗi chị dũng cảm nuốt. Em không muốn ngược đãi dạ dày của em, em tự lo ăn uống vậy!”
Cô để điện thoại xuống, vui vẻ cười mãi, ŧıểυ Bảo nói hơi quá.
Sau khi Lý Thiên Vũ biết, anh hơi bất mãn: “Em trai em quá không nể mặt, gọi nó đến dùng cơm cũng không đến. Anh học một thời gian, đã có tiến bộ so với trước đây, thật không biết thưởng thức.”
Chu ŧıểυ Vân cười hì hì: “Được rồi, có em thưởng thức anh là được.”
Lý Thiên Vũ ngẫm lại, thầm đắc ý. Buổi tối ŧıểυ Bảo giống hệt bóng đèn kẹp giữa anh và cô, anh không tiện động tay. Giờ rất tốt, em vợ chủ động không đến.
Lý Thiên Vũ cười xấu xa ôm Chu ŧıểυ Vân nói: “Vừa vặn, hiện tại không ai quấy rầy chúng ta. Nào, hôn một cái!” Nói xong, anh chu miệng. Chu ŧıểυ Vân cười haha né tránh, bị anh ôm chặt, hung hăng hôn nửa ngày
Lý Thiên Vũ động lòng, nói nhỏ bên tai cô: “Chúng ta vào phòng đi…” Mặt cô đỏ bừng, cũng bị anh trêu chọc, xuân tâm nhộn nhạo.
Đang định ỡm ờ đồng ý, mũi cô bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét.
“Thiên Vũ, anh đang nấu gì trong nồi thế?”
Lý Thiên Vũ cũng ngửi thấy, kêu thảm một tiếng: “Trời ơi, thịt kho tàu của anh còn trên bếp!” Bất chấp cái khác, chạy như bay vào bếp.
Bị đoạn nhạc đệm bất ngờ chen ngang, đâu còn tâm tư gì gì gì đó.
Chu ŧıểυ Vân cố nhịn cười cũng vào xem. May mắn, chỉ cháy lớp dưới đáy nồi. Nhặt phần thịt bên trên không bị xém đến ra, sau đó dùng xẻng cạo sạch chỗ cháy. Cắn thử một miếng, miễn cưỡng vừa miệng.
Lý Thiên Vũ lẩm bẩm: “Xem ra, anh thật không có thiên phú!”