Lần trước tổ chức hội nghị kiểu này ở tỉnh này, cô đã không tham gia, nghĩ lại thấy rất xin lỗi sự tín nhiệm của Cố Cầm, lần này do trường tổ chức, đương nhiên là nghĩa bất dung từ* làm cu li miễn phí. Chủ yếu là đi theo Cố Cầm giúp sửa sang tài liệu và phát giấy tờ.
(Nghĩa bất dung từ: không thể chối từ, không thể thoái thác)
Mạnh Tích và Chu ŧıểυ Vân đều đảm nhiệm chức “Trợ lý”, hai người theo sau Cố Cầm.
Cố Cầm rất thành thạo việc xã giao với thầy này chuyên gia kia, Mạnh Tích cực kì hâm mộ: “Ngày nào đó nếu tớ làm được như giáo sư, tớ đã thấy đủ!”
Chu ŧıểυ Vân cười cười: “Cậu cứ cố gắng hết sức mình, sẽ có một ngày như thế.” Nhìn Mạnh Tích cố gắngô, Chu ŧıểυ Vân không khỏi tự xấu hổ vì bản thân.
Cô vẫn cho rằng mình cũng là một người có chút nghiêm túc, hóa ra nhân nɠɵạı hữu nhân thiên nɠɵạı hữu thiên, so với Mạnh Tích bản thân chỉ có thể dùng từ không làm việc đàng hoàng để hình dung ——
Bởi vì đại bộ phận tinh lực đều dùng ở việc viết ŧıểυ thuyết mạng!
Sau khi kết thúc hội thảo, Chu ŧıểυ Vân mệt mỏi, ngồi phịch trên ghế bất động. Mà vẫn có chàng trai tự nhận là rất đẹp trai muốn xin số điện thoại.
Chu ŧıểυ Vân ngó, là trường ngoài, cũng là theo chân giáo viên hướng dẫn.
Chu ŧıểυ Vân uyển chuyển từ chối: “Không được, tôi không dùng điện thoại.” Thực ra di động ngay trong túi quần.
Chàng trai kia không tin: “Giờ còn có người không dùng điện thoại à, không phải bạn gạt tôi chứ!”
Đúng là lừa anh, anh trai à, cầu xin anh tỉnh táo được không. Con gái đã nói thế, anh nên lễ phép nói tiếng “hẹn gặp lại” chứ? Cần gì hỏi tận cùng?
Trùng hợp quá, lúc này di động đột nhiên vang lên.
Ngay trước mặt chàng trai này, Chu ŧıểυ Vân nhận điện thoại: “Uây, Lý Thiên Vũ à? Sao giờ anh mới gọi điện cho em…”
Đầu kia Lý Thiên Vũ vừa nghe là biết tình hình, phối hợp nói hai câu.
Chu ŧıểυ Vân dùng khóe mắt thoáng liếc, chàng trai kia mặt đỏ bừng bỏ đi.
Chu ŧıểυ Vân thở phào nhẹ nhõm.
Lý Thiên Vũ cười nói: “Có phải lại có thằng nào quấy rầy em không?” Nếu không, cô sẽ không nói bằng giọng đó. Nói thật, nghe Chu ŧıểυ Vân nói ỏn ẻn như thế đúng là một loại hưởng thụ.
Chu ŧıểυ Vân “Ừ” một tiếng: “Hỏi số điện thoại em, em không để ý đến anh ta nên nói không có di động. Ai biết trùng hợp anh đúng lúc gọi đến.”
Lúc đó chàng trai kia xấu hổ không nói, Chu ŧıểυ Vân phát hiện mình không sao cả, xem ra có vẻ giờ da mặt đã luyện được dày hơn, lòng dạ cứng rắn hơn.
Không có biện pháp, hiện tại con trai to gan da mặt dày cực kì nhiều, bạn cho anh ta một xíu cơ hội lập tức quấn lấy đánh chết không rời ngay, chẳng bằng ngay từ đầu thái độ kiên quyết một chút.
Lý Thiên Vũ nghe Chu ŧıểυ Vân nói xong, cả người thoải mái.
Chu ŧıểυ Vân hỏi anh gọi điện thoại đến có chuyện gì.
Lý Thiên Vũ làm nũng nói: “Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à? Mấy ngày em không về, anh nhớ em muốn chết.” Chu ŧıểυ Vân vì tham gia đợt hội thảo này nên ba ngày không đến, đôi mắt Lý Thiên Vũ ngóng hoài không đợi được bạn gái, có thể dùng những từ mỏi mắt chờ mong để hình dung.
Lòng Chu ŧıểυ Vân mềm nhũn: “Được rồi, tối nay em đến. Anh nhớ về sớm ăn tối.”
Lý Thiên Vũ vui mừng đồng ý rồi cúp điện thoại.
Vừa quay đầu lại, thấy Cố Cầm đang cười với mình: “Bạn trai lại gọi đến à?”
Mặt Chu ŧıểυ Vân hơi đỏ lên, có bạn trai thì không có gì lạ nhưng nói chuyện với giáo viên hướng dẫn của mình về vấn đề này hình như có điểm là lạ.
Cố Cầm tuy luôn giơ cao tinh thần độc thân, nhưng tin đồn về tình cảm của cô không ít. Có thể vì giáo viên đẹp lại độc thân quá ít, từ trước đến nay cô luôn là tiêu điểm trong dư luận trường học.
Chu ŧıểυ Vân từ đáy lòng rất khâm phục Cố Cầm. Không phải người phụ nữ nào cũng có dũng khí chọn cuộc sống độc thân, ngoài điều kiện có đủ kinh tế làm hậu thuẫn, quan trọng hơn là người đó nhất định phải rất kiên cường.
Cố Cầm nhẹ nhàng tới chào hỏi người quen.
Chu ŧıểυ Vân nghĩ thầm, nếu như đến khi mình tới bốn mươi tuổi có thể được phong tư khí chất như cô Cố Cầm thì quả không uổng cuộc đời này.
Sau khi hết việc, Chu ŧıểυ Vân chạy về phòng trọ.
Xem thời gian còn sớm, cô đảo qua chợ mua thức ăn.
Xào hai món, nấu cơm, quan trọng nhất đương nhiên là món thịt kho tàu Lý Thiên Vũ thích ăn nhất.
Chu ŧıểυ Vân hát nho nhỏ dọn xong mâm cơm. Ngẫm lại chính mình không phải giống cô vợ nhỏ chờ ông xã về nhà hay sao? Nghĩ tới đây, cô mỉm cười ngọt ngào.
Kỳ quái, sao trái ngó phải ngóng Lý Thiên Vũ chưa về?
Chu ŧıểυ Vân nhìn thời gian gần bảy giờ, rốt cuộc không nhịn được gọi điện thoại cho anh.
Chuông vang lên rất lâu không người nhận.
Chu ŧıểυ Vân cau mày lại gọi mấy lần, đến khi cô sắp mất kiên nhẫn cuối cùng cũng có người nhận điện thoại: “Uy, xin hỏi bạn là ai?”
Là giọng của cô gái trẻ.
Chu ŧıểυ Vân cố gắng kìm nén cơn tức trong lòng: “Xin hỏi cô là ai? Đây không phải là điện thoại của Lý Thiên Vũ sao?”
Cô gái trẻ kia cười duyên nói: “Thiên Vũ đang bận, điện thoại để ở đây vẫn vang, tôi có lòng tốt nhận điện thay anh ấy. Tôi nói này, cô là ai thế, giọng điệu hung dữ nhỉ.”
Chu ŧıểυ Vân gần như bùng nổ, lạnh lùng nói: “Xin cô gọi Lý Thiên Vũ hộ, tôi có việc cần tìm!”
Cô gái trẻ kia cao giọng gọi: “Thiên Vũ, điện thoại của anh!”
Chu ŧıểυ Vân qua loa điện thoại cũng có thể nghe thấy Lý Thiên Vũ nói to: “Bảo cô ấy đợi lát nữa!”
Chu ŧıểυ Vân tức giận, còn bảo tôi đợi lát nữa, có mà anh đợi ấy.
Trong cơn tức giận, cô cúp điện thoại.
Nghĩ lại, không đợi anh ta. Thức ăn đã nguội. Mình ăn trước.
Chưa ăn hai miếng, điện thoại vang lên.
Chu ŧıểυ Vân xem, quả nhiên là Lý Thiên Vũ gọi, ấn trả lời ở bên kia anh cười hì hì nói: “ŧıểυ Vân em về nhà đợi nhé, lát nữa anh sẽ về.”
Chu ŧıểυ Vân hừ lạnh một tiếng: “Tôi vào ngồi một lúc rồi đi, không quấy rầy anh tăng ca.”
Lý Thiên Vũ vừa nghe liền biết cô tức giận, vội vã giải thích: “ŧıểυ Vân, em đừng giận! Công ty bọn anh vừa tuyên bố tăng ca, quản lý ngay bên cạnh anh, anh thực sự không rút ra thời gian báo cho em. Em gọi mấy cuộc anh cũng không nghe thấy. Bởi vì di động đặt trong túi áo khoác, mà áo anh lại đặt trên bàn. Cho nên không nghe thấy, em đừng giận.”
Không tức giận mới là lạ!
Chu ŧıểυ Vân tiếp tục chất vấn cô gái nghe điện thoại kia là ai, ai biết Lý Thiên Vũ vội vội vàng vàng nói câu “Quản lý tới” rồi cúp mắt.
Chu ŧıểυ Vân trừng điện thoại một lúc.
Lý Thiên Vũ đáng ghét này! Thật thật đáng giận!
Chu ŧıểυ Vân tức giận lại xới thêm một chén cơm nữa.
Ai bảo lúc nổi nóng không muốn ăn cơm, lúc này nên ăn nhiều một chút, bởi vì tức giận tiêu hao khí pi (??? Nguyên gốc đấy ạ) đều cần thể lực.
Đợi tôi ăn no ăn thật no, xem anh trở về tôi có thu thập được anh không. Có người phụ nữ khác nghe điện thoại hộ anh, nhất định phải truy hỏi thật kĩ!