Lý Thiên Vũ ở công ty biểu hiện tốt, được tăng tiền lương và được thăng chức làm tổ trưởng.
Anh hưng phấn đem tin tức tốt này báo cho Chu ŧıểυ Vân, bảo phải chúc mừng một bữa.
Dương Phàm kiên quyết yêu cầu liên hoan, Lý Thiên Vũ vốn tính bốn người làm một bữa, nhưng mở miệng vẫn đấu võ mồm với Dương Phàm mấy câu.
Tưởng Tiêu Đan cùng Chu ŧıểυ Vân không thèm để ý tới hai người đàn ông tranh cãi ấu trĩ, đó là một phương thức biểu đạt tình cảm giữa hai người! Ha ha!
Lý Thiên Vũ chọn một cửa hàng lẩu, vừa rẻ thực tế ăn ngon, lại có bầu không khí náo nhiệt, đông người mà thường thích đến chỗ này ăn.
Dương Phàm và Lý Thiên Vũ đấu rượu.
Tưởng Tiêu Đan thấy tâm ngứa: “ŧıểυ Vân, hai ta cũng uống bia đi!”
Chu ŧıểυ Vân vui vẻ đồng ý, hai cô gái chạm cốc hào sảng không thua đám đàn ông bên cạnh.
Dương Phàm đắc ý tuyên bố: “Ở đây, tớ muốn tuyên bố một tin tốt lành. Tớ và Tiêu Đan định cuối năm nay kết hôn.”
Cái gì?
Lý Thiên Vũ phản ứng đầu tiên, đấm Dương Phàm một cái: “Cậu được đấy, thằng nhóc này, vẫn gạt bọn tớ. Chuyện tốt này sao đến bây giờ mới nói, phạt một chai.”
Dương Phàm ngoan ngoãn nhận phạt, uống một chai bia mới giải thích: “Cậu đừng đổ oan cho tớ, chuyện này không phải tớ và Tiêu Đan quyết định. Chủ yếu là cha mẹ trong nhà đều giục hai đứa kết hôn. Bởi vì bình thường bận rộn xin nghỉ không dễ. Vì thế chọn ngày vào cuối năm. Tớ và Tiêu Đan còn định để sang năm mới tổ chức.”
Chu ŧıểυ Vân thật lòng nói: “Tiêu Đan, chúc mừng cậu và Dương Phàm.” Tình yêu tu thành chính quả là chuyện khiến người ta vui mừng!
Tưởng Tiêu Đan hơi xấu hổ, trên mặt có sự thỏa mãn khó nói nên lời.
Dương Phàm cười nói: “Đến lúc đó hai người các cậu nhất định phải tới, dù sao kết hôn bên nhà nội không tính quá xa!”
Lý Thiên Vũ vỗ ngực: “Dù ở Bắc Kinh tớ cũng phải đi, hai chúng ta là anh em tốt! Cậu kết hôn sao tớ có thể không đi? Thật hâm mộ cậu, Dương Phàm!”
Đây chính là lời thật lòng của Lý Thiên Vũ, mắt thấy này đôi Dương Phàm – Tưởng Tiêu Đan đã nở hoa kết quả, mình và Chu ŧıểυ Vân còn không biết đợi đến bao giờ, Lý Thiên Vũ ghen tị.
Dương Phàm chớp mắt với Lý Thiên Vũ: “Cậu cũng cố gắng lên.” Hai người lại uống rượu.
Chu ŧıểυ Vân quan tâm hỏi Tưởng Tiêu Đan: “Cậu và Dương Phàm tính sau này thế nào, là thuê nhà hay mua nhà.” Nếu chuẩn bị kết hôn, chỗ ở là điểm không thể thiếu. Bất kể là thuê hay mua cũng phải có một mái ấm nhỏ, không thể chen chúc trong phòng trọ nhỏ với cô.
Tưởng Tiêu Đan nói: “Có lẽ cứ thuê nhà trước! Chờ thêm hai năm kinh tế bọn tớ ổn định sẽ xin “tài trợ” của gia đình để mua nhà.”
Chu ŧıểυ Vân thở dài nói: “Xem ra tớ phải nhanh chóng chuyển đi, để phòng cho hai người.” Không thể kẹp vợ chồng son.
Tưởng Tiêu Đan liên tục xua tay: “Đừng, phòng đó bọn tớ để lại cho cậu! Tớ chuẩn bị cùng Dương Phàm đi tìm chỗ khác, chọn một căn hộ rộng hơn một chút. Hơn nữa, máy vi tính cậu mua còn ở phòng khách, tớ đâu thể chiếm đồ yêu thích của cậu.”
Chu ŧıểυ Vân đoán Tưởng Tiêu Đan suy nghĩ đến sau này có con nên cần căn hộ rộng hơn.
Tiếp theo, Tưởng Tiêu Đan và Dương Phàm hễ rảnh là đi tìm nhà. Đã chọn được một cái thích hợp, ưu điểm là, tương đối gần công ty. Hai người chọn ngày lành chuyển vào.
Trong phòng bỗng nhiên chỉ còn một mình Chu ŧıểυ Vân một người, cô cảm thấy hơi cô đơn.
Lý Thiên Vũ đường hoàng mượn cớ chuyển vào: “Em xem một mình ở cũng trả bằng ấy tiền thuê nhà, chi bằng để hai người ở. Hơn nữa, hai chúng ta mỗi ngày nấu cơm chung ăn chung giảm bớt tiền gas tiền thức ăn. Em còn có cả lái xe và vệ sĩ riêng…”
Chu ŧıểυ Vân ra dấu bảo Lý Thiên Vũ câm miệng: “Anh muốn vào ở thì cứ tới đi, đừng nói nhiều như vậy.” Cô không phản đối nha!
Lý Thiên Vũ hài lòng nhảy thật cao, yeah! Cô nam quả nữ sống chung, củi khô lửa bốc, chẳng phải đốt là bốc ngùn ngụt? Có nhiều cơ hội tốt a!
Anh nghĩ đến đây thì cực kì vui vẻ. Không ngờ anh đến ở, Chu ŧıểυ Vân lại không chịu trở về, thường ngủ trong ký túc xá.
Lý Thiên Vũ ủy khuất hỏi: “ŧıểυ Vân, sao em nhẫn tâm để một mình anh phòng đơn gối chiếc. Anh xin thề sẽ không vượt qua lôi trì nửa bước.”
Chu ŧıểυ Vân hiếm khi đùa: “Chủ yếu là em sợ mình không khống chế được, nửa đêm hóa thân làm nữ sói đột nhập phòng anh.”
Lý Thiên Vũ lập tức giấu đầu lòi đuôi: “Nhiệt liệt hoan nghênh!”
Chu ŧıểυ Vân cười ha ha.
Nghĩ hay nhỉ, cứ chờ đi!
Đến cuối tuần, bốn người vẫn tụ tập ăn cơm chung.
Tưởng Tiêu Đan thập phần tưởng niệm tay nghề Chu ŧıểυ Vân: “ŧıểυ Vân, từ lúc tớ và Dương Phàm chuyển ra ngoài ở, thường xuyên nấu mì ăn liền. Tớ rất hoài niệm đồ ăn ngon cậu làm!”
Chu ŧıểυ Vân cười nói: “Hai cậu đâu thể ăn mì ăn liền mãi, dù sao cũng phải nấu cơm chứ!”
Tưởng Tiêu Đan thở dài nói: “Trời không cho tớ năng khiếu vào bếp, còn không ngon bằng Dương Phàm nấu!”
Chu ŧıểυ Vân và Lý Thiên Vũ lập tức nhìn Dương Phàm với cặp mắt khác xưa, nhìn không ra a, còn có thể khả năng này. Lợi hại!
Đuôi Dương Phàm sắp vểnh lên tận trời, bị Chu ŧıểυ Vân thử thách: “Được, hôm nay phải cho chúng tớ nếm thử tay nghề của siêu đầu bếp Dương Phàm.”
Dương Phàm vẻ mặt đau khổ vào bếp, không quen nhìn Lý Thiên Vũ ở bên cạnh cười trộm, mượn cớ cần phụ bếp kéo Lý Thiên Vũ vào.
Giờ đến phiên Lý Thiên Vũ vẻ mặt đau khổ.
Số đàn ông biết nấu ăn không nhiều, tối thiểu Lý Thiên Vũ không biết.
Chờ Dương Phàm và anh bận rộn nửa ngày mới mang thức ăn ra, Chu ŧıểυ Vân và Tưởng Tiêu Đan bật cười.
Nhìn không đẹp cũng không sao a!
Lại nếm thử, vẫn nuốt được —— có thể ăn là được!
Tưởng Tiêu Đan còn khen không dứt miệng: “Dương Phàm, anh nấu ngon lắm, em rất thích.” Khen đến độ Dương Phàm vui tươi hớn hở, nói thẳng sau này cơm nước trong nhà do anh làm.
Tưởng Tiêu Đan lén nháy mắt với Chu ŧıểυ Vân, cô bật cười, hóa ra Tiêu Đan còn am hiểu chiêu này a! Lợi hại! Dỗ Dương Phàm đầu óc choáng váng vui vẻ nấu cơm, đáng giá học tập.
Lý Thiên Vũ không nể mặt nói: “Kém xa ŧıểυ Vân nấu.” Anh thật hạnh phúc, mỗi ngày ŧıểυ Vân đều nấu cho anh ăn. Ha ha!
Dương Phàm trợn trắng mắt lườm Lý Thiên Vũ: “Cậu mà nấu, trình độ chưa bằng một nửa tớ.”
Lý Thiên Vũ cợt nhả nói: “Tớ không am hiểu cái này, ŧıểυ Vân nấu ăn ngon nhất, cần gì tớ học nấu nướng.”
Chu ŧıểυ Vân thình lình chen một câu: “Em lập tức đi tìm bạn trăm năm, yêu cầu chính là đàn ông nhất định phải biết nấu ăn.”
Dương Phàm cười ha ha, Tưởng Tiêu Đan nhìn vẻ mặt Lý Thiên Vũ kinh ngạc cũng bật cười.
Lý Thiên Vũ giả vờ giả vịt thở dài: “Được được được, anh lập tức đi ghi danh lớp nấu ăn là được chứ gì!”