Đỗ Thu Nương vẫn cho là Phạm Trường An của đời trước đã sớm phai nhạt trong kí ức nàng, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào. Đến nay, nàng mới phát hiện nàng đã sai. Không phải Phạm Trường An không nổi tiếng, mà vì sau đó hắn đã đổi tên nên nàng không hề biết người đó chính là hắn.
Phạm Tử Chính là đại thiếu gia nhà Hữu thừa tướng, Trường An chỉ là tên tục của hắn.
Đỗ Thu Nương nhìn tên ngốc Trường An trước mắt, không cách nào liên hệ người này và Phạm Tử Chính trong miệng Trương Nguyên Bảo là một được.
Phạm Tử Chính, vị thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Tề, tài hoa hơn người, trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, văn có thể trị quốc, võ có thể định quốc. Cơ hồ những từ có thể dùng để khen ngợi một người đều dùng được với hắn. Đời trước, việc nàng thích làm nhất mỗi ngày là hễ có thời gian rảnh sẽ chạy ra quán trà nghe những người thuyết thư mù kể những giai thoại của Phạm Tử Chính.
Giờ nhớ lại, giai thoại nàng có ấn tượng sâu sắc nhất là…. Cho đến khi nàng chết, tên ngốc này đã nạp ba mươi tám người thiếp, nổi tiếng phong lưu khắp từ nam chí bắc.
Đỗ Thu Nương lại nhìn Phạm Trường An, mắt hắn trong đến mức có thể thấy cả bóng nàng bên trong, khuôn mặt thì vừa ngây ngô lại lo lắng, sợ nàng thật sự tức giận vứt bỏ hắn. Một Phạm Trường An như vậy có thể biến thành Phạm Tử Chính tài hoa phong lưu nhất Đại Tề? Mấy ngày nay, nàng vừa nhìn Diêu thị, vừa ngẫm về tương lai của Phạm Tử Chính, càng cảm thấy như đang sống trong mơ, nhưng mỗi khi véo bắp đùi thì vẫn rất đau, rõ ràng là nàng đang ở hiện thực.
Trong lòng Đỗ Thu Nương có rất nhiều lo lắng, nhưng chỉ có thể giả bộ trấn định, tới khi thấy Phạm Trường An sao có thể không bộc phát?
Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương nói, vội bĩu môi, kéo ống tay áo nàng, tội nghiệp nói, “Ta vốn định nói cho nàng biết, nhưng chưa kịp gì hết thì nàng đã bị bắt đi rồi. Có điều, nếu ta là nhi tử của thừa tướng, vậy nàng là nhi tức của thừa tướng đó! Ta vẫn là Phạm Trường An, nàng vẫn là Đỗ Thu Nương, hai ta vẫn là phu thê! Chẳng lẽ nàng chê ta là nhi tử của thừa tướng nên muốn bỏ ta sao?”
“Chàng nghĩ hay quá ha!” Đỗ Thu Nương dùng cùi chỏ thúc Phạm Trường An một cái.
Đỗ Thu Nương thấy Phạm Trường An vì bôn ba nhiều ngày mà khuôn mặt vốn trắng trẻo đã xuất hiện nhiều vết nứt nẻ, bèn kéo tay hắn nhìn thử, quả nhiên do không quen cỡi ngựa nên lòng bàn tay đã bị dây cương siết ra mấy vết lớn, có vết còn đang chảy máu, cách ăn mặc lại chẳng khác gì một thôn dân nơi núi non hoang dã. Nàng xúc động nói, “Ta tích phúc không biết mấy đời mới gặp được chàng, sao có thể buông bỏ chứ?”
Trừ khi…. Đời trước Phạm Trường An có rất nhiều thê thiếp nhưng đời này hắn chỉ có thể là của một mình nàng! Đỗ Thu Nương nhìn Phạm Trường An nghĩ thầm.
Phạm Trường An nghe Đỗ Thu Nương nói nhỏ, “Trừ khi chàng chê ta không xứng với chàng, muốn bỏ ta cưới người khác!” bèn vội vàng móc túi tiền của hắn ra cho nàng xem, khóc lóc kể lể, “Thu Nương, ta cưới người khác không nổi đâu, nàng đừng lo! Tiền của ta đều bị nàng tịch thu hết rồi mà….”
“….” Đỗ Thu Nương suýt nữa chết vì sắc nước bọt, nhưng nhờ vậy cảm xúc buồn phiền đã tan biến hết. Nàng bỗng cắn mạnh một cái lên tay Phạm Trường An.
Phạm Trường An ‘A a…’ mấy tiếng, dậm chân liên tục, chờ Đỗ Thu Nương nhả ra, lại ấm ức nói với đôi mắt ngập nước, “Nàng hết giận chưa? Nếu còn thì cắn thêm nữa đi!”
Hì hì, tên ngốc này, nghĩ nàng là chó sao? Đỗ Thu Nương liếc Phạm Trường An một cái, buồn cười nghĩ thầm. Vừa lúc bọn nha hoàn bưng nước nóng vào, nàng bèn kêu hắn nhanh đi tắm rửa rồi bôi thuốc lên vết thương. Sau đó, nàng lại giúp hắn mặc bộ đồ mới Diêu thị đã chuẩn bị, mặc xong, nàng phải thừa nhận đây mới đúng là bộ dáng của một công tử tao nhã tuấn tú. Nhưng chỉ một giây sau, sự ngây ngô của hắn đã khiến nàng lập tức đánh mất suy nghĩ này.
“Thu Nương, nàng xem này, bộ đồ đẹp quá! Tính ra chúng ta trở về phủ thừa tướng cũng có chỗ tốt chứ ha! Hì hì….”
“….”
Hai người tuy rất vui mừng khi gặp lại, nhưng dù gì phụ thân Phạm Trường An vẫn còn đang hôn mê chưa tỉnh, hắn lại bôn ba đường dài mệt nhọc nên vừa đặt đầu xuống gối đã lập tức ngủ say.
Hôm sau, hai người mới bắt đầu