Trương Bác Hưng lăn lộn trên quan trường nhiều năm, xem như đã luyện được cặp mắt sắc biết nhìn người, nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi vị biểu đệ Phạm Trường An này. Từ khi biết chắc Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị người của phụ thân dẫn đi, Phạm Trường An không lập tức chạy đi tìm người, mà cứ lẩn quẩn trong nhà cả mấy ngày lo dọn dẹp này nọ, trái chùi phải lau không ngơi tay, rảnh rỗi lại đem sách ra phơi nắng, có lúc còn nhìn chằm chằm hắn một hồi cho đến khi hắn thấy lạnh cả người, nghi rằng chỉ trong một giây kế tiếp Phạm Trường An sẽ vồ tới quật hắn xuống đất mới thôi.
Hôm đó, rất nhiều người trong thôn đã thấy cảnh Đỗ Thu Nương và Phạm lão thái thái bị dẫn đi. Đỗ lão hán sau khi biết tin đã vội vàng chạy tới hỏi Phạm Trường An đầu đuôi sự việc.
Trương Bác Hưng đứng một bên nhìn Đỗ lão hán và Phạm Trường An nói chuyện, thấy thái độ lễ phép của Phạm Trường An thì rất thắc mắc: mọi người trong thôn An Bình đều nói Phạm Trường An hiền lành ít lời, sao trước mặt hắn lại hung hăng như vậy? Dù gì hắn cũng là Tuần phủ đại nhân, Phạm Trường An lại sai hắn đi quét sân, lau bàn…. Hiền lành?! Hiền lành cái mốc khô ấy!
Mấy ngày sau, Phạm Trường An mới khóa cửa nhà lên đường với Trương Bác Hưng, mỗi người một ngựa. Trương Bác Hưng vốn nghĩ sức ngựa có hạn, dọc đường nhất định phải vất vả kiếm chỗ thay ngựa hoặc là ghé nhà trọ nghỉ ngơi, nào ngờ dường như đã có người chuẩn bị giùm sẵn hết rồi, mỗi khi bọn họ cần đổi ngựa là lập tức có người đưa ngựa tốt tới, cả lương khô này nọ cũng đầy đủ luôn.
Phạm Trường An giục ngựa bất kể ngày đêm, Trương Bác Hưng dù muốn nghỉ cũng không được. Liên tục mấy ngày như vậy, Trương Bác Hưng cảm giác như sắp mất một nửa cái mạng, sống chết yêu cầu phải nghỉ ngơi nửa ngày. Phạm Trường An bị nài nỉ mãi, đành tìm chỗ dừng lại ăn một tô mì nóng, sẵn tiện nghỉ ngơi trong chốc lát. Hai người đang ăn thì nghe nam nhân ngồi bàn bên cạnh nói với người đi cùng hắn, “Ngươi có nghe tin gì chưa? Mấy hôm trước Hữu thừa tướng bị tập kích, hình như bị thương rất nặng đó!”
“Sao ta lại nghe nói Hữu thừa tướng bị tập kích chết ngày tại trận luôn rồi?” Người kia hỏi lại.
Phạm Trường An và Trương Bác Hưng nhìn nhau, lập tức đứng lên, bỏ lại bạc trả tiền hai tô mì, rồi nhảy lên ngựa phi như bay.
Hai người giục ngựa chạy liên tục, hầu như không có lúc nào nghỉ ngơi, rốt cuộc nửa tháng sau cũng tới được kinh thành.
Phạm Trường An dựa vào ký ức xa xôi tìm tới phủ Hữu thừa tướng, lại đứng trước cổng thật lâu, ngẩng đầu nhìn tấm biển đề tên trên cao.
Trương Bác Hưng cảm giác trong miệng toàn bụi bặm, nhổ một ngụm ra rồi vẫn còn thấy cộm cộm trong miệng, nhìn bóng lưng Phạm Trường An thầm mắng một câu, nhưng nghĩ Phạm Trường An cũng đã rời kinh thành hơn mười năm chứ ít gì, thì lại thấy đồng tình.
Cánh cổng đóng chặt bỗng nhiên được mở ra, một đám người hầu lục tục dàn thành hai hàng, sau đó lão nhân mặc áo xanh có vẻ là quản gia của phủ từ từ đẩy một chiếc xe lăn đi ra. Người trên xe lăn có làn da trắng bệch một cách kỳ lạ, vẻ bệnh tật lâu ngày, nhưng khuôn mặt rất tuấn tú. Hẳn là vị đệ đệ mà Trương Bác Hưng đã nhắc tới, Phạm Tử Ngọc.
Phạm Trường An nhìn Phạm Tử Ngọc, thầm than: đáng tiếc nhân tài lại là một con ma bệnh!
Phạm Tử Ngọc thấy Phạm Trường An thì sắc mặt khẽ biến, kích động hô “Đại ca! Cuối cùng đại ca cũng về!”
Lúc trước Phạm Trường An nói với Đỗ Thu Nương, tướng mạo của hắn hơi giống phụ thân hắn là hết sức sai lầm. Bởi vì có thể nói Phạm Trường An chính là bản sao của Phạm thừa tướng lúc còn trẻ. Từ việc Phạm Tử Ngọc chưa từng gặp Phạm Trường An lấy một lần lại có thể lập tức nhận ra Phạm Trường An là đại ca, cộng thêm ánh mắt kinh dị của quản gia và bọn người hầu đã có thể chứng minh cách nói trên.
Phạm Trường An cố nén kích động trong lòng, hỏi Phạm Tử Ngọc, “Người đó sao rồi?”
Phạm Tử Ngọc ngẩn ra, hồi lâu mới biết ‘người đó’ trong miệng Phạm Trường An chính là phụ thân của hai người, bèn đáp, “Không khả quan lắm!”
Cuối năm ngoái, có hai việc đã gây chấn động khắp Đại Tề, một là vụ gian lận trong kì thi ở Kiến Châu một là nạn châu chấu ở Ung Châu, cách kinh thành không xa. Dân chúng ở Ung Châu bị mất trắng lương thực, dẫn đến nạn đói nghiêm trọng, nạn dân tràn lan khắp nơi, rất nhiều nạn dân đã tràn vào kinh thành để kiếm ăn.
Vào ngày mùng chín tháng hai, trước khi Phạm Trường An vào kinh mấy hôm, Phạm