Cuộc Sống Giả Trai Và 1001 Pha Thoát Hiểm

Chương 2

Trước Sau

break

Thu cô nương cướp lấy vòng tay của tiểu thư, khiến tiểu thư ngất xỉu!

Ngay khoảnh khắc Nguyễn Hạ Hạ nhắm mắt lại, nàng vẫn nghe rõ tiếng hốt hoảng và lo lắng của nha hoàn, xen lẫn tiếng khóc lóc của Nguyễn Thu Thu. Trong lòng nàng thoáng cười nhạt. Thu cô nương này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm cơ thì không ít, sợ rằng phụ thân mẫu thân của nguyên chủ trách tội, liền vội vã bày ra bộ dạng đáng thương.

Nguyễn Hạ Hạ chăm chú lắng nghe một hồi, nàng nghe tiếng nha hoàn cuống cuồng đi gọi đại phu, tiếng phụ thân mẫu thân nguyên chủ đầy lo lắng hỏi han, và cả giọng nữ nhân the thé cúi đầu xin tội rồi vội vàng rời đi.

Dường như không ai nhìn thấy quyển sách phát sáng trong tay nàng. Nguyễn Hạ Hạ đoán rằng chỉ mình nàng mới có thể trông thấy nó.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, bởi nếu quyển sách này bị phát hiện, e rằng nàng sẽ bị coi là yêu tà và bị thiêu sống. Đợi đến khi tiếng người đã thưa bớt, nàng mới bắt đầu sắp xếp lại ký ức cuồn cuộn trong đầu.

Phụ thân của nguyên chủ, Nguyễn Hướng Thành, là đại phú hào vùng Giang Nam. Gia tộc Nguyễn phát đạt từ đời ông nội nguyên chủ nhờ nghề lụa là, đến đời Nguyễn Hướng Thành lại càng mở rộng quy mô. Mẫu thân là Tạ thị, con gái của một quan huyện thất phẩm, xuất thân từ một gia tộc nhỏ. Nguyễn Hướng Thành cầu thân với nhà quan, cưới Tạ thị, yêu thương chiều chuộng nàng hết mực. Hai người chỉ có duy nhất một nữ nhi, đặt tên là Nguyễn Hạ Hạ – chính là thân thể mà nàng đang nhập vào, đồng thời cũng là nữ chính trong cuốn sách Mỹ Kiều Tiểu Sủng Hậu.

Người xưa có câu: “Nhất hoa nhất thế giới, nhất diệp nhất khô vinh.” Nguyễn Hạ Hạ chưa bao giờ nghĩ rằng một cuốn tiểu thuyết lại có thể trở thành một thế giới thực sự. Nàng rất rõ, Nguyễn Hạ Hạ của thời đại khoa học kỹ thuật đã qua đời vì thức khuya. Việc nàng nhập vào thân thể này dù là nữ chính của một Thiếu giayện ngược luyến, nhưng ít nhất cũng là một khởi đầu cho một cuộc đời mới.

“Vậy, Nguyễn Hạ Hạ thật sự đã đi đâu?” Bất giác, nàng tự hỏi trong đầu.

“Đã chuyển sinh đến thời đại văn minh, sống rất tốt, không cần lo lắng.” Tựa hồ có một giọng nữ dịu dàng, mang theo tiếng cười nhè nhẹ, vọng bên tai nàng đáp lại.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.

Nàng nằm bẹp trên giường như một con cá mặn, ánh mắt vô hồn, cả người toát ra dáng vẻ đờ đẫn.

Hiện tại, lúc nàng xuyên tới, Nguyễn Hạ Hạ chỉ mới mười tuổi, được phụ thân mẫu thân yêu thương, gia đình hòa thuận, ký ức đều là những điều tươi đẹp và hạnh phúc. Nhưng nàng biết rõ, tất cả bi kịch sẽ bắt đầu từ ba năm sau, khi phụ thân và mẫu thân đột ngột qua đời. Tài sản nhà họ Nguyễn bị dòng họ chiếm đoạt hết, còn nàng – một tiểu thư được nuông chiều từ bé – bỗng chốc trở thành kẻ đáng thương “nương nhờ cửa người”.

Ba năm sau nữa, nàng sẽ gặp nam chính bội bạc Bùi Chử trong lúc hắn vi hành điều tra. Nàng bị người khác giăng bẫy, thất thân với hắn, rồi dần dần yêu hắn qua những lần gặp gỡ. Nhưng Bùi Chử là con trai duy nhất của trưởng công chúa và Định Vương, thân phận tôn quý nhường nào, làm sao có thể chấp nhận một nữ thương nhân sa sút làm thê tử?

Sau khi vụ án được sáng tỏ, nguyên chủ đầy hy vọng theo gã nam chính bội bạc trở về kinh thành. Nhưng ngay khi đến nơi, nàng phát hiện ra thân phận cao quý của hắn. Sau đó, cuộc đời nàng bắt đầu trượt dài trong bi kịch: bị hiểu lầm, khinh rẻ, vu oan, hãm hại…

Nghĩ đến những lần nguyên chủ đau lòng, thất vọng, phải trốn chạy lưu lạc, Nguyễn Hạ Hạ bất giác rùng mình một cái. Đây đúng là nỗi đau mà một người bình thường khó có thể gánh chịu nổi.

Phải rồi, sửa sách.

Ý niệm vừa xuất hiện, cuốn sách lại hiện lên trong tay nàng. Trang đầu tiên vẫn là dòng chữ đen nguyên vẹn, trang thứ hai là nội dung quen thuộc của cuốn tiểu thuyết, giống hệt như những gì nàng đã từng đọc.

Nàng đảo mắt, thử dùng móng tay cào lên trang sách, sau đó còn dùng sức xé rách, nhưng cuốn sách vẫn không hề suy chuyển. Xem ra, cuốn sách này không chịu ảnh hưởng bởi ngoại lực, vậy nên “sửa sách” ở đây hẳn là yêu cầu nàng hành động trong thực tế?

Thu lại cuốn sách, Nguyễn Hạ Hạ tiếp tục nằm bẹp trên giường, mắt nhìn trân trân vào không trung, trong lòng vẫn đang tiêu hóa chuyện mình xuyên không.

Tiếng cửa mở khẽ vang lên, có người bước vào. Nguyễn Hạ Hạ lập tức nhắm chặt mắt.

“Nguyễn lang, Hạ Nhi thân thể yếu đuối như vậy, thiếp thật lo lắng sau này chúng ta không còn, con bé sẽ bị người ta ức hiếp.” Một giọng nữ trầm buồn vang lên. Nguyễn Hạ Hạ cảm nhận được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên má mình, tràn đầy yêu thương.

“Phu nhân chớ lo, chúng ta sẽ tìm cho Hạ Nhi một phu quân đáng tin cậy.” Nguyễn lão gia dịu dàng trấn an thê tử, ánh mắt nhìn con gái bé nhỏ đang nằm trên giường đầy yêu thương.

“Cũng tại thiếp thân thể yếu kém, không thể sinh thêm cho Nguyễn lang một đứa con trai. Nếu có một nam hài, sau này Hạ Nhi có thể dựa vào nó, lỡ phu quân có ức hiếp con bé thì còn có người thay con đòi lại công bằng.” Lời nói của phu nhân Tạ thị ngập tràn sự tự trách. Nghĩ đến gia nghiệp lớn của nhà họ Nguyễn mà không có người thừa kế chính thống, lòng bà trĩu nặng.

“Phu nhân đừng nói vậy. Là ta năm xưa đi buôn xa nhà, lao lực tổn thương cơ thể. Có được Hạ Nhi đã là trời cao ưu ái.” Nguyễn lão gia đối với việc không có con trai rất thản nhiên, nhưng khi nói đến con gái, ông lại thoáng chút lo lắng.

Nhất là chuyện hôm nay, chỉ là một người thuộc nhánh nhỏ của dòng họ, vậy mà dám động tay động chân với con gái ông!

Thật ra, chuyện đã được hai nha hoàn trung thành của Nguyễn Hạ Hạ kể lại, từ một cuộc cãi vã nhỏ đã bị đẩy lên thành việc Nguyễn Thu Thu ra tay đánh đập vị tiểu thư thân thể ốm yếu của dòng chính.

Nguyễn Hạ Hạ động nhẹ hàng mi, không tệ, hai nha hoàn này đúng là trung thành. Tốt nhất lần này nàng giả ngất, có thể nhân cơ hội này khiến Nguyễn Thu Thu và gia đình ả bị loại trừ hoàn toàn.

Gia đình Nguyễn Thu Thu chẳng phải chính là dòng bên chiếm đoạt tài sản của nguyên chủ trong sách hay sao? Ngay từ khi biết mình xuyên vào Nguyễn Hạ Hạ, nàng đã quyết tâm sẽ xử lý họ một cách thật thảm hại.

Vậy nên, nàng mới cố tình giả ngất để tạo ra một mâu thuẫn nhỏ.

“Ban đầu ta còn nghĩ đối xử tốt với các nhánh họ hàng, sau này Hạ Nhi sẽ có thêm một lớp bảo vệ. Nhưng nhìn con cái là biết cha mẹ, những người này không thể dựa vào được!” Giọng Nguyễn lão gia trầm xuống.

Nghe vậy, Nguyễn Hạ Hạ trong lòng gật đầu lia lịa: Phụ thân, người nói đúng quá! Ngày người vừa qua đời, họ đã dám đến đoạt tài sản, thật sự là vô liêm sỉ!

“Đáng tiếc, bên nhà mẹ đẻ của ta cũng không phải người tốt. Giá mà chúng ta có thêm một đứa con trai thì tốt biết bao.” Tạ thị cất giọng buồn bã, bà thừa hiểu không thể trông cậy vào những người bên nhánh họ hàng, nhưng cũng chẳng có cách nào thay đổi hiện thực.

Nguyễn Hạ Hạ cũng thở dài một tiếng. Nàng không trách Tạ thị suy nghĩ như vậy, bởi trong cái xã hội phong kiến nam quyền đáng ghét này, nữ nhân địa vị thấp kém, không có quyền thừa kế. Một khi xuất giá, toàn bộ gia sản nhà mẹ đẻ đều không có phần.

Cũng chính vì vậy, Nguyễn gia tuy là đại phú hào vùng Giang Nam, nhưng chẳng ai thật lòng kính trọng. Ai bảo Nguyễn lão gia lại là người không có con trai?

Suy đi tính lại, dù nàng biết trước ba năm sau phụ thân sẽ qua đời vì bạo bệnh, nàng cũng không dám chắc có cách cứu được ông. Mà phụ thân mất, mẫu thân vì đau buồn mà cũng chẳng sống được bao lâu.

Con trai… Nếu nàng là con trai, chẳng phải mọi vấn đề đều có thể giải quyết ngay lập tức sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, Nguyễn Hạ Hạ đột nhiên khựng lại. Nếu, nếu nàng thật sự là con trai, thì một là giữ được gia sản, hai là có thể tránh xa gã nam chính bội bạc kia mãi mãi!

Một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Nguyễn Hạ Hạ, nàng bật dậy ngồi thẳng trên giường, khiến Nguyễn lão gia và Tạ phu nhân giật mình kinh hãi.

“Hạ Nhi, con cảm thấy khá hơn chút nào chưa?” Nguyễn lão gia và Tạ phu nhân đồng loạt giấu đi những phiền muộn trong lòng, ân cần hỏi han con gái.

“Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi cảm thấy số mệnh đã định rằng con phải có một ca ca song sinh.” Nguyễn Hạ Hạ bình tĩnh nhìn hai vị phụ mẫu hiền lành, yêu thương trước mặt mình, chậm rãi mở miệng.

Nguyễn lão gia và Tạ phu nhân thoáng sững sờ, không hiểu ý nàng, chỉ nghĩ rằng nàng vẫn còn mê man, chưa tỉnh táo hoàn toàn.

“Phụ thân, lẽ nào người thật sự cam tâm để cơ nghiệp to lớn của Nguyễn gia rơi vào tay người ngoài sao? Mẫu thân, chẳng lẽ người đành lòng để con gái mình sau khi xuất giá phải bơ vơ không chốn dung thân?” Nguyễn Hạ Hạ lập tức diễn xuất nhập thần, nước mắt rưng rưng, ánh mắt đầy vẻ tủi thân.

“Những lời hai người vừa nói, con đều đã nghe thấy cả rồi. Phụ thân, con muốn nói với người một chuyện. Gia đình của thúc thúc đã sớm âm mưu chiếm đoạt tài sản của chúng ta. Vài ngày trước, khi con và Thu Thu ở cùng nhau, con tình cờ nghe được đám hạ nhân nhà họ nói chuyện. Họ bảo rằng thúc thúc định đem ấu tử của mình nhận làm con thừa tự của người, còn nói rằng thân thể của người và mẫu thân không tốt, vài năm nữa tất cả tài sản của Nguyễn gia sẽ thuộc về họ.”

Dưới lớp chăn gấm, nàng âm thầm tự véo mạnh vào người mình. Những giọt nước mắt to như hạt đậu nhanh chóng lăn dài trên má, khiến ai nhìn thấy cũng không khỏi thương cảm.

“Người có biết đám hạ nhân ấy còn nói gì không? Họ bảo rằng đến lúc đó, chỉ cần vài lượng bạc là có thể bán con đi, còn Thu Thu mới là đại tiểu thư cao sang quyền quý. Còn con… sẽ bị chà đạp, đến cả nha hoàn cũng không bằng!”

Nói đến đây, Nguyễn Hạ Hạ òa khóc nức nở, úp mặt vào chăn, tiếng khóc nghẹn ngào đầy uất ức khiến Nguyễn lão gia giận dữ đến đỏ ngầu mắt, Tạ phu nhân thì đau lòng như bị dao cắt.

“Dám làm như vậy! Quả thật quá đáng!” Nguyễn lão gia phẫn nộ, vung tay ném chuỗi tràng hạt trầm hương trong tay xuống đất. Chuỗi hạt vỡ tung, rơi lả tả khắp nơi.

“Thảo nào dạo gần đây con bé cứ u sầu, còn bị nhiễm phong hàn.” Tạ phu nhân nhíu chặt mày, kéo con gái vào lòng, ôm chặt nàng mà nức nở.

“Lần này, ta tuyệt đối không tha cho bọn chúng!” Nguyễn lão gia không hề nghi ngờ lời con gái nói. Ông biết rõ con mình từ nhỏ được nuôi dưỡng chu đáo, tính tình thuần thiện, quyết không bao giờ bịa chuyện để hãm hại người khác.

Răng ông nghiến ken két, hận không thể lập tức lột da toàn bộ nhà Nguyễn Thu Thu.

Họa chăng ông đã quá sai lầm khi phí công giúp đỡ họ, còn cấp cho họ ruộng đất, mở học đường để nuôi dạy con cháu nhà họ!

“Phụ thân, hôm nay Nguyễn Thu Thu dám ngang nhiên cướp vòng tay của con, chẳng phải là vì ỷ vào việc Nguyễn gia không có người thừa kế hay sao?” Thấy mình đã thành công khơi dậy lửa giận trong lòng phụ thân và mẫu thân, Nguyễn Hạ Hạ liền khéo léo chuyển chủ đề sang vấn đề con nối dõi.

Nghe đến đây, sắc mặt của Nguyễn lão gia trầm xuống, còn Tạ phu nhân thì càng thêm đau lòng.

“Hạ Nhi, con vừa nói đến huynh trưởng song sinh, ý con là gì?” Nguyễn lão gia dường như đã hiểu ra điều gì đó, giọng trầm hẳn lại hỏi.

“Phụ thân, con quyết định nữ giả nam trang,” Nguyễn Hạ Hạ ánh mắt vẫn còn đẫm lệ, nhưng giọng nói lại kiên định lạ thường.

“Con muốn trở thành người thừa kế của Nguyễn gia!”

 

 

 

 

 

 

 

break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc