Sau khi xác nhận đi xác nhận lại xem Tưởng Tùy gắp gì cho Bạch Tinh Vũ, Kiều Mãn lập tức nhắn tin cho anh:
“Anh đừng *OOC nha.”
*OOC - Out Of Character: hành động lệch khỏi tính cách thiết lập của nhân vật trong truyện
Tưởng Tùy: ?
Kiều Mãn: “Là đừng làm mấy chuyện không hợp với tính cách nhân vật, không khéo sau này không đuổi kịp tiến độ cốt truyện.”
Tưởng Tùy: ?
Kiều Mãn đành nói thẳng hơn:
“Lần sau gắp đồ ăn cho nữ chính thì gắp đồ ngon một chút, đừng chỉ toàn ớt với gừng lát.”
Tưởng Tùy không trả lời nữa.
Kiều Mãn liếc nhìn đồng hồ, hơn bảy giờ tối, chắc nhà ăn vẫn chưa đóng cửa.
Cô thay quần áo, rửa mặt đơn giản một chút rồi chuẩn bị ra ngoài. Vừa bước tới cửa thì Dễ Viên Viên và Giả Hân đẩy cửa đi vào.
“Mãn Mãn bảo bối?” Dễ Viên Viên mừng rỡ: “Cậu tỉnh rồi hả?”
Kiều Mãn mỉm cười:
“Ừ.”
“May quá, tụi này còn tưởng cậu bị bệnh cơ đấy.” Dễ Viên Viên lo lắng nói.
Kiều Mãn vẫn mỉm cười:
“Không sao đâu, chỉ là dạo này hơi buồn ngủ.”
“Không sao là tốt rồi. Cậu định đi ăn cơm à?” Dễ Viên Viên lắc lắc tay cô: “Tiện thể lấy hộ tớ cái đơn hàng luôn nhé.”
“Cả của tớ nữa.” Giả Hân vội nói: “Tớ mới đặt cái ốp điện thoại, vừa được giao tới.”
Kiều Mãn cười nhạt đi ba phần: “Điểm lấy hàng cách ký túc không xa mà, sao tụi cậu về rồi mà không tiện lấy luôn?”
Dễ Viên Viên lí nhí: “Ờ... nóng quá, tớ không muốn đi.”
“Phải đó, ngoài trời nóng kinh khủng.” Giả Hân phụ họa.
Kiều Mãn cười nhạt thêm ba phần: “Mình không nóng chắc?”
“Hả?” Giả Hân ngẩng lên theo phản xạ, bị vẻ lạnh nhạt của cô làm giật mình.
Kiều Mãn ngay lập tức nở lại nụ cười: “Không sao, gửi mã lấy hàng cho mình đi.”
“Cảm ơn bảo bối!” Dễ Viên Viên reo lên.
“Cảm ơn...” Giả Hân cười gượng.
Kiều Mãn bước thẳng ra ngoài, vừa ra khỏi phòng, nét mặt lập tức lạnh hẳn đi.
Giả Hân cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, càng nhìn càng thấy bất an.
“Cậu nhìn gì thế, Giả Hân?” Dễ Viên Viên thấy cô đứng chắn cửa, liền gọi.
“Không có gì...” Giả Hân vội đóng cửa: “Tớ cảm giác Kiều Mãn có vẻ tức giận?”
“Tức giận á?” Dễ Viên Viên vừa mở bịch bánh quy vừa cười: “Làm gì có, tính tình Mãn Mãn tốt lắm, sao mà giận được.”
Giả Hân cau mày, cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân nghĩ quá nhiều.
–
Bảy rưỡi tối, trời đã tối hẳn, đèn trong trường bật lên, loáng thoáng thu hút muỗi và bướm đêm.
Giờ này căng tin khá vắng, Kiều Mãn gọi một phần rau và một bát canh, ngồi vào góc khuất.
Vừa ngồi xuống, bên cạnh liền có mùi thịt lan sang, Kiều Mãn nhìn phần cơm thanh đạm của mình, không khỏi thở dài.
Đại học Kinh Bắc là *trường Mary Sue điển hình, giá đồ ăn trong căng tin không rẻ. Dù Tưởng Tùy cho cô khá nhiều tiền, nhưng để giữ hình tượng “bạch liên hoa nghèo khổ”, cô chỉ có thể ăn thanh đạm nhất có thể.
*Trường Mary Sue: bối cảnh truyện quá lý tưởng hóa và phi thực tế: học phí cao, học sinh giàu có, bối cảnh sang chảnh, nhưng lại tràn ngập drama tình cảm kiểu tiểu thuyết ngôn tình, nơi mà tất cả tình tiết đều phục vụ cho nữ chính hoặc nam chính nổi bật.
Cuối tuần, cô nhất định phải tìm một nhà hàng không quen ai, ăn một bữa ra trò.
Kiều Mãn mặt không cảm xúc ăn một miếng cải, vừa ngẩng đầu thì thấy Bạch Tinh Vũ bước vào, theo sau không ngoài dự đoán là Tưởng Tùy.
Ba ngày không gặp, chồng cũ vẫn đẹp trai trẻ trung như cũ, khiến Kiều Mãn có chút khó chịu.
“Thật ra em tự đi được, anh không cần đi theo đâu.”
Bạch Tinh Vũ nhíu mày, bước nhanh vào trong.
Tưởng Tùy vừa vào đã nhìn thấy Kiều Mãn, ánh mắt chỉ dừng lại một giây rồi lại lơ đãng quay đi.
“Không sao, hai người tìm sẽ nhanh hơn.”
Anh đọc thoại không lên không xuống.
À, là đoạn này.
Hai người ăn cơm xong, nam phụ tiễn nữ chính về ký túc, nữ chính phát hiện mất móc khóa, cả hai lại quay lại căng tin tìm, tìm đến tận mười giờ mới thấy.
Tội nghiệp nam phụ, vất vả giúp tìm đồ mà không biết món đồ ấy là quà sinh nhật 17 tuổi của nam chính tặng nữ chính.
Tội nghiệp Tưởng Tùy, giờ này không được ở ký túc chơi game xem video, mà phải đóng cảnh tìm móc khóa suốt hai tiếng.
Kiều Mãn không hề hả hê, chỉ là tự nhiên cảm thấy ăn ngon miệng hơn.
Căng tin càng lúc càng ít người, Kiều Mãn ăn xong không thèm để ý đến ai, xoay người đi thẳng, vừa đến cửa thì điện thoại rung lên.
Không cần nghĩ cũng biết là ai nhắn.
Quả nhiên.
Tưởng Tùy: Lần sau ớt với gừng để em ăn, đừng ăn đồ như heo vậy.
... Đồ khốn, đi tìm móc khóa của anh đi.
Kiều Mãn cười lạnh, quay về ký túc. Mãi đến khi Dễ Viên Viên nhắc lấy đồ, cô mới nhớ ra là mình chưa đi.
“Không sao đâu, để mai lấy cũng được, tớ không gấp.”
Giả Hân vội nói.
Dễ Viên Viên cũng gật đầu: “Phải đó, mai cậu lấy cũng được.”
Không thể hỏi thẳng "sao tụi cậu không tự đi lấy?" được, Kiều Mãn đành nặn ra nụ cười: “Được.”
“Kiều Mãn bảo bối tuyệt nhất luôn!”
Dễ Viên Viên ôm tim.
Kiều Mãn cười cho có, rồi ngồi vào bàn bắt đầu ghi chép.
“Cấu trúc mộng... Mãn Mãn, cậu lại nghiên cứu mấy thứ này hả?”
Dễ Viên Viên ghé đầu qua, hoàn toàn không thấy mình đang làm phiền.
Kiều Mãn không ngẩng lên: “Ừ.”
“Thích kiến trúc vậy, sao lúc trước không học ngành đó?” Dễ Viên Viên tò mò.
Kiều Mãn chưa kịp trả lời, Giả Hân đã nói hộ: “Cậu quên rồi à? Mãn Mãn từng nói mẹ cậu ấy trước khi mất hy vọng cậu ấy học kinh tế mà.”
“À à, hình như có nói thật, tớ quên mất...”
Hai cô nàng nói mãi, rồi lan man sang chuyện khác, ríu rít không dứt.
Kiều Mãn đeo tai nghe, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nguyên bản, nữ phụ thật sự yêu thích kiến trúc. Còn cô thì hoàn toàn mù tịt, phải tranh thủ thời gian học cấp tốc, để tránh bị lộ khi trao đổi với nam chính.
Ngoài trời ánh trăng trôi chầm chậm, trong tai là tiếng nhạc nhẹ, bút máy sột soạt ghi chép.
Đến khi điện thoại nhảy sang số “10”, Kiều Mãn xoa cổ tay đau nhức, đi tắm.
Ra khỏi phòng tắm, cuối cùng các công chúa nhỏ cũng ngừng tám chuyện, mỗi người nằm một góc nghịch điện thoại, Kiều Mãn thầm thở phào, lên giường thì phát hiện Tưởng Tùy gửi tin nhắn cách đây mười phút.
Tưởng Tùy: Anh phải tìm đến bao giờ? Định thức cả đêm à?
Kiều Mãn khẽ cong môi, không trả lời.
-
Sáng hôm sau 8 giờ có tiết học công khai, là tiết học kết hợp hai cơ sở của khoa kinh tế năm ba, cũng là lần gặp thứ hai của nữ phụ và nam chính trong nguyên tác.
Vì lần đụng nhau ở thư viện, nam chính đã có chút ấn tượng, khi cùng lớp mới phát hiện nữ phụ học chung ngành.
Cùng thích kiến trúc, cùng học kinh tế những điểm chung khiến nam chính chú ý đến cô.
Trong tiểu thuyết, chỉ cần một ánh nhìn của nam chính cũng có thể làm bùng nổ cốt truyện.
Sau này khắp trường đều đồn anh thích nữ phụ, nữ chính vốn đã hiểu lầm lại càng xa cách, kéo nam phụ đi bar giải sầu, nam chính thấy vậy nổi máu ghen, hiểu lầm càng sâu.
Còn nữ phụ, vì ánh nhìn đó mà bị bạn bè đẩy thuyền, khi lập nhóm học tập cũng bị lôi vào, rồi dần dần gần gũi hơn với nam chính.
Tóm lại, mọi tình tiết sau đó đều bắt nguồn từ ánh nhìn này, nên tiết học công khai này cực kỳ quan trọng.
Dù không nghĩ mình sẽ trễ, nhưng để chắc ăn, Kiều Mãn vẫn đặt ba cái báo thức lúc 7 giờ.
Khi đặt báo thức, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Giả Hân và Dễ Viên Viên ghét. Nhưng còn chưa tới giờ, cô đã bị tiếng lục đục trong phòng đánh thức.
Kiều Mãn đưa tay che mắt, sau khi quen với ánh sáng thì mở điện thoại, mới hơn 6 giờ.
“Kiều Mãn dậy rồi à?”
Dễ Viên Viên nhìn thấy cô trong gương, không quay đầu chào: “Có thể mua giúp tớ bữa sáng không?”
“Cả tớ nữa.”
Giả Hân giơ tay: “Giúp tớ mua thêm ly sữa đậu nành nhé.”
“Thẻ ăn để trên bàn, cậu cứ cầm lấy. Nhớ mua cho mình một phần luôn nhé, xem như phí chạy việc.”
Dễ Viên Viên lè lưỡi trong gương.
Kiều Mãn im lặng hồi lâu, mặt không biểu cảm nhắc nhở: “Giờ mới sáu giờ mấy thôi.”
“Sáu giờ mấy rồi á!”
Giả Hân giật mình:“Viên Viên mau trang điểm, tụi mình còn phải chọn đồ nữa!”
Kiều Mãn: “...”
Rất rõ ràng, không chỉ có cô quan tâm tiết học này.
-
Bảy giờ rưỡi, giảng đường đã kín chỗ, toàn là nữ sinh, nhiều người thậm chí không học kinh tế cũng đến.
Trước khi vào lớp, Kiều Mãn vào nhà vệ sinh, trang điểm nhẹ, chỉnh tóc, đeo khuyên tai hình trần nhà vuông.
Sau khi chắc chắn ngoại hình không có vấn đề, cô lấy móc khóa nhỏ hình cấu trúc mộng, treo vào chỗ dễ thấy nhất trên túi.
Vì một số lý do đặc biệt, lần đầu gặp gỡ với nam chính không suôn sẻ.
Giờ cô chỉ có thể hy vọng Cố Hàn Thiên đã quên chuyện thư viện, và sẽ bị những chi tiết nhỏ trên người cô thu hút.
Làm xong hết mọi thứ, trong đầu Kiều Mãn hiện lên một dòng chữ:
[Trước cửa giảng đường, lại tình cờ gặp Cố Hàn Thiên, được anh ấy liếc nhìn.]
Gợi ý cốt truyện thường xuất hiện trước 10 phút, nên cô không vào lớp ngay mà canh đúng lúc còn 1 phút mới đi.
Giảng đường Đại học Kinh Bắc rất lớn, trông chẳng khác gì hội trường nhỏ.
Cửa vào nằm ngay cạnh bục giảng, Kiều Mãn vừa đến liền cảm giác vô số ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Giả Hân và Dễ Viên Viên đã đến sớm, chiếm chỗ từ trước, vừa thấy cô liền vẫy tay.
“Kiều Mãn bảo bối, bên này!”
Kiều Mãn nhìn theo, chỉ thấy hai cô bạn ăn diện lồng lộn.
Cô vốn định giả vờ tìm chỗ ngồi, đợi đến lúc nam chính xuất hiện, nhưng hai người kia lại hét to thế, khiến ánh mắt càng dồn về phía cô. Nếu còn chần chừ sẽ bị coi là làm màu.
Kiều Mãn thở dài trong lòng mấy người này hiếm khi làm được chuyện tử tế, cuối cùng vẫn phá game.
Nhìn quanh giảng đường đầy nữ sinh trang điểm kỹ càng, cô lại cảm nhận rõ nơi này đúng là thế giới tiểu thuyết.
Nếu là đời thực, dù Cố Hàn Thiên có đẹp trai cỡ nào, cũng không khiến cả đám nữ sinh dậy sớm như vậy.
Trừ khi anh phát tiền cho từng người đến xem.
Không được nhận tiền, Kiều Mãn đành nở nụ cười dịu dàng, từ tốn bước về phía Giả Hân và Dễ Viên Viên.
Ngay lúc đó, giảng đường bỗng xôn xao hẳn lên.
Cô cảm nhận được điều gì, vô thức quay đầu lại thì thấy Cố Hàn Thiên bước vào, được vây quanh như sao giữa trời.
Nam chính đúng là nam chính hào quang còn sáng hơn cả mặt trời, vừa xuất hiện đã hút trọn mọi ánh nhìn.
Kiều Mãn lùi về sau một bước, vô tình phát ra tiếng động, quả nhiên Cố Hàn Thiên quay đầu lại, khi nhìn thấy cô thì hơi sững người.
Chữ đen nền trắng trong đầu cô lập tức biến mất nhiệm vụ cốt truyện đã hoàn thành.
Cố Hàn Thiên vẫn đang nhìn cô, ánh mắt lướt từ gương mặt cô xuống đôi khuyên tai, rồi từ khuyên tai đến mặt dây chuyền đeo bên túi, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt cô lần nữa.
Kiều Mãn nở một nụ cười thân thiện, định để lại ấn tượng tốt, nhưng ánh mắt Cố Hàn Thiên lại lộ rõ vẻ chán ghét.
Kiều Mãn: “?”
Nửa tiếng sau, Tưởng Tùy gửi tin nhắn: "Em đắc tội với Cố Hàn Thiên à?"
Kiều Mãn: …