Nhờ có hai người xuyên không duy nhất đều chịu phối hợp “diễn”, nên cốt truyện vẫn phát triển suôn sẻ.
Hai tiếng sau, Bạch Tinh Vũ công khai đăng lên tường tỏ rằng mình vẫn còn độc thân.
Tuyên bố độc thân này lập tức gây chấn động toàn Đại học Kinh Bắc, gần như ai cũng bàn tán chuyện này trừ ký túc xá của Kiều Mãn, bởi vì:
“Mãn Mãn bảo bối ơi~ Tối nay tớ với Viên Viên đi ăn tụ họp, không về ký túc đâu. Cậu dọn dẹp phòng giúp tụi tớ với nha, moaaa yêu cậu nhiều!”
Kiều Mãn nhìn tin nhắn của bạn cùng phòng Giả Hân mà cạn lời.
Đại học Kinh Bắc để sinh viên dễ thích nghi với việc chuyển cơ sở nên hầu hết các ký túc đều giữ nguyên người cũ, chỉ có một số ít bị điều chỉnh. Ký túc xá của Kiều Mãn cũng vậy.
Lợi thì có các phòng khác đều bốn người, phòng cô chỉ có ba, ít người thì ít chuyện hơn.
Nhưng mà cũng có hại… Nữ phụ trong mắt người ngoài là kiểu con gái ngây thơ, hiền lành, hòa nhã với tất cả mọi người. Vì để cốt truyện tiếp diễn suôn sẻ, tốt nhất là cô không làm sụp đổ thiết lập của nhân vật này.
Kiều Mãn liếc nhìn quyển “Phân tích mái vòm chùa cổ Trung Quốc” vừa mượn lại, rồi cam chịu cầm chổi lên.
Phòng ký túc mới lần đầu sử dụng không có nhiều rác, nhưng bụi bặm thì không ít. Sau khi Kiều Mãn dọn dẹp sạch sẽ rồi ngả lưng lên giường, trời đã hơn mười giờ đêm.
Hệ thống điều hòa trung tâm ở Đại học Kinh Bắc thổi gió nhẹ nhàng, không dính người, Kiều Mãn đắp chăn mỏng mùa hè, hài lòng ngủ thiếp đi.
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị đẩy ra một cái “rầm”, hai cô gái cười nói ríu rít bước vào.
“Cậu coi diễn đàn chưa? Bạch Tinh Vũ không chỉ tuyên bố độc thân, còn đưa cho người ta một tấm chi phiếu nữa, thiếu điều nói thẳng là “biến đi đừng dây vào tôi” luôn đó.”
“Bạch Tinh Vũ làm việc đúng là quá quyết liệt, chẳng chừa chút mặt mũi nào. Nghe nói người tỏ tình còn là một anh đẹp trai nữa chứ, đúng là tội nghiệp.”
“Tội cái gì mà tội, ai chẳng biết Bạch Tinh Vũ là thiên kim của khoa học kỹ thuật Tân Thuyền? Hai người chẳng cùng một đẳng cấp, còn dám tỏ tình, rõ ràng là muốn ăn bám mà không được, chẳng có gì đáng thương cả.”
Hai cô nói chuyện rôm rả, cười giỡn một hồi làm Kiều Mãn đang ngủ cũng không chịu nổi, bật người ngồi thẳng dậy:
“Ê.”
Hai cô gái đồng loạt im bặt, ngạc nhiên quay sang nhìn cô.
“Mãn Mãn bảo bối, cậu ngủ sớm thế à?” Giả Hân cười hỏi, chẳng có tí xíu áy náy vì đã đánh thức bạn cùng phòng.
Kiều Mãn cố ép xuống sự khó chịu vì bị quấy rầy, gượng gạo nở nụ cười:
“Dọn dẹp hơi mệt, nên tớ ngủ trước. Chẳng phải là hai cậu nói là tối nay không về sao?”
Giả Hân nhìn chỗ khác, mắt láo liên:
“À thì… tạm thời đổi ý nên quay lại thôi.”
“Đúng đó, bọn tớ về sớm để ở với cậu mà.” Dễ Viên Viên lập tức tiếp lời.
Sự thật là: không muốn dọn dẹp phòng, cũng không muốn ngủ khách sạn ngoài kia, nên mới canh giờ quay về.
Bề ngoài Kiều Mãn trông mới 20 tuổi, nhưng tuổi thật đã 27. Khoảng cách 7 tuổi không quá xa, nhưng cũng đủ để tạo ra sự khác biệt giữa người đã đi làm và sinh viên.
Ít nhất thì… cô nhìn một cái là biết hai người này đang nói dối.
“Ối giời ơi, Mãn Mãn bảo bối, tớ nhớ cậu lắm luôn đó!” – Dễ Viên Viên vừa nhảy nhót chạy lại gần, vừa lôi một chiếc túi ni-lông ra khỏi chiếc túi hàng hiệu hơn hai vạn: “Nè, đồ ăn tớ mua cho cậu đó!”
Túi nhăn nheo, bên trong cũng chẳng có mấy thứ, vừa nhìn là biết đồ ăn thừa gói mang về.
Kiều Mãn vẫn mỉm cười:
“Thôi, tớ không đói.”
“Ăn chút đi, chỗ này mắc lắm đó~” Dễ Viên Viên nháy mắt tinh nghịch, rồi đặt luôn túi ni-lông sát ngay gối cô.
Kiều Mãn nhìn túi đồ đã đi qua cả buổi chiều nắng nóng, giờ lại đặt lên chiếc giường cô vừa dọn sạch, im lặng ba giây… nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ là sau khi nằm xuống lại, lặng lẽ gửi tin nhắn cho Tưởng Tùy:
“Làm *tiểu bạch hoa khó thật đó.”
*Tiểu bạch hoa: Chỉ những cô gái bề ngoài hiền lành, trong sáng, lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối cần được bảo vệ. Luôn nói lời tử tế, không tranh giành, nhưng thực chất có thể rất khéo léo, biết cách thao túng người khác bằng hình tượng đáng thương. Gây ra hiểu lầm hoặc thị phi mà vẫn giữ được hình tượng “không liên quan gì tới tôi”.
Tưởng Tùy trả lời ngay: “?”
Kiều Mãn không phản hồi lại.
Tin nhắn thứ hai của Tưởng Tùy nhanh chóng tới tiếp:
“Còn không khó hơn làm chàng rể ăn nhờ ở đậu đâu.”
Lần này đến lượt Kiều Mãn nhắn lại một dấu hỏi.
Tưởng Tùy: “Em không biết à? Con rể thất bại của Đại học Kinh Bắc đấy. [cười mỉm.jpg]”
Kiều Mãn: “…”
Lúc này cô mới nhớ ra phải mở diễn đàn Đại học Kinh Bắc lên xem một chút. Vừa vào, cô đã thấy một bài đăng bóc mẽ gia thế của Bạch Tinh Vũ và Tưởng Tùy.
Bài viết dài lê thê, đã có hơn trăm lượt bình luận, kết luận cuối cùng là:
Có vài tên con trai thật là không biết tự lượng sức.
Kiều Mãn im lặng ba giây, bỗng thấy làm một “bạch liên hoa” cũng không tệ.
Vì trong nguyên tác, lần thứ hai nữ phụ xuất hiện là ở tiết học công khai sau ba ngày khai giảng, nên ba ngày này Kiều Mãn không cần theo kịch bản, chỉ cần đi học và tan học đúng giờ là được.
Quay lại cuộc sống sinh viên, không phải họp hành hay xem báo cáo, cuộc sống của Kiều Mãn chỉ xoay quanh việc ăn uống và nằm điều hòa trong ký túc xá, nhàn nhã vô cùng.
Chỉ là bạn cùng phòng thì hơi phiền, suốt ngày thử thách sự kiên nhẫn của cô.
“Mãn Mãn bảo bối ơi~”
Giọng nói nũng nịu vừa vang lên, Kiều Mãn lập tức đặt điện thoại xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ.
“Mãn Mãn bảo bối, Mãn Mãn bả”
Dễ Viên Viên thấy cô nhắm mắt, âm thanh vui vẻ chợt tắt ngấm:
“Ngủ rồi à?”
Kiều Mãn không nói gì.
“Chắc ngủ rồi.” Giả Hân tiếp lời.
Dễ Viên Viên thở dài: “Thôi vậy, tớ còn định nhờ cậu ấy lấy giúp cái bưu phẩm. Gần đây Mãn Mãn bảo bối sao thế nhỉ, hình như hay ngủ lắm.”
“Không biết nữa, trông cũng đâu giống bị bệnh, đợi cậu ấy tỉnh rồi nhờ cũng được.” Giả Hân an ủi.
“Chắc vậy, tớ cũng không muốn đi lấy, nóng quá.” Dễ Viên Viên có vẻ không tình nguyện.
Giả Hân lại nhớ ra gì đó: “À đúng rồi, hôm nay tớ thấy Cố Hàn Thiên đấy.”
“Thật á?” Dễ Viên Viên ngạc nhiên.
Giả Hân gật đầu: “Ừ, ở gần thư viện.”
“Cố Hàn Thiên đúng là cực phẩm, đẹp trai mà còn chăm học, mới khai giảng đã đi thư viện rồi.” Dễ Viên Viên ngưỡng mộ.
Giả Hân: “Anh ấy không vào thư viện, hình như đang chờ ai đó.”
“Chờ bạn à?” Dễ Viên Viên lập tức cảnh giác. “Chờ ai?”
Giả Hân: “Không biết, hình như ngày khai giảng đã chờ rồi, gần đây ngày nào cũng đến.”
“Chẳng lẽ đang chờ người mình thích? Đại thiếu gia Cố vì tình yêu mà rơi xuống trần gian, mỗi ngày dầm mưa dãi gió đợi chân ái... Không thể nào!” Dễ Viên Viên than trời.
Kiều Mãn: “…”
Yên tâm đi, không phải cô.
“Chắc không đâu, bạn cùng phòng của anh ấy nói là anh ấy không có người mình thích.” Giả Hân an ủi.
Tuy học cùng trường, nhưng kiểu người như Cố Hàn Thiên quá xa vời, Dễ Viên Viên cũng không buồn thật, gào thét vài câu xong lại hào hứng gọi Giả Hân:
“Lại đây, tớ cho cậu xem cái này.”
“Gì thế?” Giả Hân tò mò lại gần.
“Tèn ten~” Dễ Viên Viên giơ điện thoại lên, là ảnh của Cố Hàn Thiên.
“Cố Hàn Thiên!” Giả Hân hét lên, “Đẹp trai quá, cậu lấy đâu ra đấy?”
“Mua từ bạn của anh ấy, tốn cả ngàn tệ đó.” Dễ Viên Viên đắc ý.
Giả Hân lập tức ghen tị: “Rẻ thật đấy.”
Kiều Mãn vẫn giả vờ ngủ nhưng nghe rõ từng câu: “…”
Không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
Nhưng nếu chỉ cần một tấm ảnh mà bán được cả ngàn tệ, thì khi cô làm quen với Cố Hàn Thiên theo đúng kịch bản, có thể cân nhắc phát triển thêm nghề tay trái?
Chỉ cần nghĩ đến Cố Hàn Thiên, Kiều Mãn lại nhớ đến mấy quyển sách hôm nọ cầm nhầm, và ánh mắt Cố Hàn Thiên nhìn cô như thể nhìn một kẻ biến thái… đầu hơi đau rồi đấy.
Trong lúc Kiều Mãn lơ đãng, đề tài của Giả Hân và Dễ Viên Viên đã từ Cố Hàn Thiên chuyển sang Tưởng Tùy.
“Hôm nay tớ cũng thấy Tưởng Tùy, đẹp trai thật đấy, nhưng so với Cố Hàn Thiên thì vẫn kém một chút.” Dễ Viên Viên nói.
Giả Hân: “Bình thường, không ai đẹp trai hơn Cố Hàn Thiên cả.”
Kiều Mãn dù vẫn đang “ngủ”, trong lòng thì chẳng đồng tình chút nào.
Dù anh chồng cũ kia miệng độc, lười biếng và vô tình, nhưng về nhan sắc thì chưa từng thua ai. Thời kỳ cao chưa tới mét rưỡi cũng là mỹ nam có tiếng khắp mười dặm tám làng.
Cố Hàn Thiên ấy à… nhìn cũng được, mày kiếm mắt sáng, đường nét rõ ràng, nhưng cảm giác quá áp lực, học hành thì lại giỏi quá mức.
Kiều Mãn gặp kiểu người như vậy dễ sinh tâm lý cạnh tranh, khó mà đơn thuần thưởng thức nhan sắc.
“Tưởng Tùy hình như đổi chuyên ngành rồi, giờ ngày nào cũng học chung với Bạch Tinh Vũ.” Dễ Viên Viên tiếp tục buôn chuyện.
Giả Hinh kinh ngạc: “Thật á? Không phải Bạch Tinh Vũ đã từ chối anh ấy rồi sao? Sao vẫn học chung?”
“Ai mà biết. Tớ thấy Bạch Tinh Vũ có hơi ‘trà xanh’, từ chối thì từ chối, giờ lại để người ta suốt ngày vây quanh mình, giống như cô ta hấp dẫn lắm ấy.”
“Nhìn vậy thấy Tưởng Tùy cũng tội.”
Tội.
Kiều Mãn từng nghe rất nhiều người dùng từ này để nói về Tưởng Tùy.
Không ngờ khi xuyên vào tiểu thuyết, cô lại một lần nữa nghe thấy.
Điều hòa trung tâm xua tan cái nóng mùa hè, hai cô bạn gái kề đầu ăn dưa hấu, líu ríu nói nhỏ.
Kiều Mãn giả vờ ngủ lâu quá, cuối cùng ngủ thật.
Cô mơ về thời cấp ba.
Cũng là một mùa hè nóng như thiêu đốt, đêm trước cô thức khuya làm bài, sáng hôm sau ngủ gục trong tiết đọc bài.
Trường cấp ba trọng điểm luôn nóng như nhiệt huyết của học sinh, dù có hai máy lạnh thì cửa phòng cứ mở ra đóng vào cũng chẳng giữ được khí mát.
Sợ giữa chừng bị nóng đánh thức, cô bắt Tưởng Tùy ngồi cạnh cầm quạt mini quạt cho mình. Tưởng Tùy miệng thì cằn nhằn nhưng vẫn làm theo.
Cô ngủ một giấc rất ngon lành.
Tận đến khi hết tiết đọc bài, bị cơn đói đánh thức, mới thấy Tưởng Tùy vẫn đang cầm quạt.
“Chị Mãn ơi, anh Tùy nhà mình đáng thương ghê, cầm quạt mãi mà chị không tỉnh, anh ấy không dám dừng luôn đó.” Lớp trưởng thể dục phía sau cười hì hì.
Kiều Mãn liếc Tưởng Tùy: “Anh thấy tội nghiệp à?”
Tưởng Tùy nhún vai: “Cũng có chút.”
“Rõ ràng là anh tự nguyện mà.” Kiều Mãn châm chọc.
Tưởng Tùy tức cười: “Tự nguyện thì không đáng thương à? Khác gì người đi làm tự nguyện tăng ca đâu?”
Giấc mơ dừng tại đây. Kiều Mãn mở mắt, thấy mình vẫn đang ở ký túc xá.
Trời đã tối, không thấy Dễ Viên Viên và Giả Hân đâu, chỉ còn một mình cô trong phòng.
Kiều Mãn nhớ lại câu nói trong mơ của Tưởng Tùy, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng đồng ý. Tưởng Tùy bị cô sai khiến bao năm, đúng là hơi đáng thương.
Mà giờ đây, vất vả lắm mới được tự do, vậy mà để quay về thế giới thực, lại phải chịu sự sai khiến của nữ chính tiểu thuyết.
Kiều Mãn thở dài, mở diễn đàn Đại học Kinh Bắc, vừa vào đã thấy bài viết:
(Sốc! Hoa khôi Bạch Tinh Vũ có gì mà khiến con trai đại gia mỏ than thành cún con trung thành như vậy?!)
Ồ, Tưởng Tùy đáng thương thật.
Kiều Mãn click vào bài, thấy một đoạn video.
Video quay trong nhà ăn, Tưởng Tùy bưng khay thức ăn, từ tốn đi theo sau Bạch Tinh Vũ như một hiệp sĩ trung thành.
Hai người ngồi đối diện nhau, vừa ngồi xuống là Tưởng Tùy bắt đầu gắp đồ ăn cho Bạch Tinh Vũ.
Kiều Mãn nhớ trong nguyên tác có đoạn này kẻ si tình phản diện lần đầu ăn cùng nữ chính, xúc động đến mức dâng hết đồ ngon trong đĩa cho cô.
Nữ chính không muốn, anh ta còn nhỏ giọng năn nỉ, đến khi cô miễn cưỡng chấp nhận mới yên tâm ăn tiếp.
Ừ, tiểu thuyết cũng nói có người quay lén đoạn này, đăng lên diễn đàn, chắc là chính đoạn này rồi.
Nếu theo kịch bản, lúc này Cố Hàn Thiên đang phát cáu trong ký túc xá.
“Đúng là đáng thương thật đấy, Tưởng Tùy.” Kiều Mãn biết không nên, nhưng vẫn không nhịn được mà hả hê.
Nếu nói Tưởng Tùy có khuyết điểm gì lớn, thì một là quá để ý chiều cao, hai là… rất “giữ đồ ăn”.
Đúng vậy, đại thiếu gia nhà họ Tưởng, từ nhỏ không thiếu ăn uống, nhưng lại cực kỳ “giữ đồ ăn”, ngay cả cô cũng khó gắp được miếng nào từ bát của anh ta.
Vậy mà giờ, để đi theo kịch bản, lại phải chủ động gắp đồ ăn cho nữ chính.
“Để xem anh cho cô ta ăn gì nào…”
Kiều Mãn phóng to video, cố nhìn rõ từ hình ảnh mờ mờ.
Một miếng hành tây, hai miếng ớt xanh, ba lát… gừng?
Cô: “???”
Nửa tiếng trước.
Bạch Tinh Vũ nhìn mấy thứ trong bát, muốn nói lại thôi.
“Ăn nhiều vào.” Tưởng Tùy dịu dàng nói.
Bạch Tinh Vũ khó xử: “Cái này không ăn được mà?”
“Bây giờ tôi bị cả trường cười vào mặt rồi…” Tưởng Tùy thở dài.
Bạch Tinh Vũ lập tức nghiêm túc: “Ăn được, cảm ơn.”