“Ừ, chỉ cần con đối xử tốt với nó thì bố đã thấy hài lòng lắm rồi.”
Thấy hai mắt Quý Vĩ Hoành từ từ nhắm lại, Quý Dĩ Ninh vội vã gọi ông: “Bố ơi, hiện giờ thuốc tê còn chưa hết, bố không thể ngủ được.”
Cả tối, Quý Dĩ Ninh và Thẩm Yến Chi thay phiên nhau gọi Quý Vĩ Hoành, cho đến khi trời dần tối, tác dụng của thuốc tê tan biến dần dần thì Quý Vĩ Hoành mới ngủ được.
Rạng sáng được một chốc, Ôn Kính Hồng cầm canh tới.
“Dĩ Ninh, Yến Chi, tối qua đã vất vả cho hai đứa rồi, hai đứa về đi để dì lo chỗ này là được.”
Suốt đêm không ngủ nên Quý Dĩ Ninh gần như không mở mắt ra được, cô gật đầu nói: “Được, dì Ôn, nếu có chuyện gì thì dì gọi điện thoại cho cháu, thứ bảy chủ nhật cháu ở nhà.”
Người nói không để ý nhưng người nghe thì chú ý, Ôn Kính Hồng vô thức nhíu mày, chẳng phải Quý Dĩ Ninh không đi làm ư? Sao cô lại nói là thứ bảy chủ nhật mình được nghỉ ở nhà?
Chỉ là bà chưa kịp hỏi thì hộ sĩ đã bước vào kiểm tra cho Quý Vĩ Hoành, bà đành phải giấu thắc mắc vào bụng, định đêm nay nhắn tin hỏi Quý Dĩ Ninh.
Quý Dĩ Ninh và Thẩm Yến Chi đi ra khỏi bệnh viện, cô định bắt taxi về nhưng Thẩm Yến Chi lại cản.
“Dĩ Ninh, anh đưa em về.”
Quý Dĩ Ninh nghĩ ngợi, mình cũng có vài chuyện cần nói với anh ta nên gật đầu đáp: “Được.”
Quý Dĩ Ninh ngồi trên xe bình tĩnh nhìn Thẩm Yến Chi: “Thẩm Yến Chi, sau này anh không cần tới bệnh viện nữa, tạm thời tôi không muốn bố tôi biết việc chúng ta ly hôn, cũng không muốn diễn kịch vợ chồng hòa thuận gì trước mặt bố cả.”
Bàn tay Thẩm Yến Chi khẽ khựng lại, anh ta im lặng một lúc mới ngẩng đầu nhìn Quý Dĩ Ninh.
“Dĩ Ninh, anh đã nói chuyện ly hôn là không thể, em lại cứ khiêu khích giới hạn của anh ba lần bảy lượt, anh cũng chỉ muốn dạy cho em một bài học thôi.”
“Anh định làm gì?”
Quý Dĩ Ninh vừa nói xong, cửa xe đã bị khóa, chiếc Cayenne màu đen lao vút đi như tên rời cung, vì Quý Dĩ Ninh không đeo dây an toàn nên gáy cô đập vào ghế, làm cô đau nhíu cả mặt.
Cô kêu lên, vội vã cài dây an toàn rồi cắn răng nói: “Thẩm Yến Chi, anh điên rồi à, anh định đưa tôi đi đâu?”
Thẩm Yến Chi không nói gì, lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, gân xanh nhô lên trên hai bàn tay cầm lái, tốc độ xe cũng tăng liên tục… Quý Dĩ Ninh sợ tái cả mặt, cô không dám nói nữa, lòng hoảng hốt không tả xiết.
Vừa rồi cô không nên lên xe Thẩm Yến Chi, tên này là kẻ điên!
Chẳng mấy chốc mà xe đã trờ tới trước cửa biệt thự, Thẩm Yến Chi đi tới ghế phó lái, mở cửa xe ra: “Dĩ Ninh, em xuống xe đi.”
“Đưa tôi về nhà thuê.”
Thấy cô không nhúc nhích, Thẩm Yến Chi bế cô ra khỏi ghế, người bị bế lên nên cô vô thức ôm lấy cổ anh ta, vẻ tức giận hiện rõ trên mặt.
“Thẩm Yến Chi, rốt cuộc anh nổi điên cái gì thế? Mau thả tôi xuống đi!”
Thẩm Yến Chi không nói gì, anh ta lạnh lùng ôm cô đi vào biệt thự, sắc mặt không gì thay đổi. Cho đến khi về tới phòng ngủ, anh ta đặt Quý Dĩ Ninh xuống giường.
“Hai ngày nay em ở biệt thự đi, nếu nghĩ thông thì anh sẽ để em ra ngoài, còn cả tuần mà không hiểu được, anh sẽ từ chức ở phía Thành Viên giúp em.”
Quý Dĩ Ninh ngẩng phắt lên, căm tức trừng anh ta: “Anh có tư cách gì mà hạn chế quyền tự do của tôi?”
Thẩm Yến Chi cười khẽ, trông vẫn dịu dàng như trước: “Dĩ Ninh, mấy năm nay anh chiều em quá nên bây giờ cứ hở chút là em đòi ly hôn, nhưng không sao, hai ngày này anh sẽ cho em biết, em không thể rời khỏi anh được đâu!”
Nhận ra vẻ nguy hiểm đang toát ra xung quanh anh ta, Quý Dĩ Ninh muốn lùi về sau nhưng lại bị anh ta túm lấy mắt cá chân. Sau đó anh ta kéo mạnh một cái, kéo Quý Dĩ Ninh về phía mình.