“Sau khi họ rời khỏi, bố của cháu vẫn luôn im lặng, dì hỏi ông ấy có phải có chuyện gì xảy ra rồi không nhưng ông ấy không nói, mới vừa rồi thì đột nhiên nôn ra máu rồi hôn mê...”
Sắc mặt Quý Dĩ Ninh chợt lạnh như băng, sau khi Dược phẩm Kỷ Hoành phá sản người nhà họ Liễu liền cắt đứt quan hệ với nhà họ Quý, những năm này chưa từng đến thăm Quý Vĩ Hoành lấy một lần, hôm nay đột nhiên xuất hiện thế này chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Sau một hồi an ủi Ôn Kính Hồng, thấy cảm xúc của bà ấy cũng dần bình tĩnh lại, Quý Dĩ Ninh đứng lên đi đến góc khuất cầu thang, gọi điện cho Liễu Di Ninh.
“Liễu Di Ninh, hôm nay bố con các người đến bệnh viện đã nói cái gì với bố tôi?”
Điện thoại đầu bên kia truyền đến tiếng cười khẽ, giọng nói thờ ơ của Liễu Di Ninh vang lên, “Dĩ Ninh, tôi đi theo bố tôi thăm hỏi bác Quý, thuận tiện hàn huyên chút chuyện cũ, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu cô ta hời hợt qua loa, một cơn tức giận lặng lẽ dâng lên trong lòng Quý Dĩ Ninh.
“Bố tôi làm gì sai với Liễu gia các người sao? Cô với bố cô có còn lương tâm hay không?”
Nếu không nhờ vào bố của cô, Liễu Thừa Chí cũng sẽ không có cơ hội ngồi vào vị trí giám đốc tài vụ này, càng không thể có được ngày hôm nay.
Bọn họ không chỉ không biết ơn, mà ngược lại còn lấy oán trả ơn chạy tới bệnh viện kích động ông ấy, đúng thật là dẫn sói vào nhà mà.
“Quý Dĩ Ninh, ban đầu tôi cũng không định đi tìm bác Quý đâu, nhưng ai bảo cô làm gì không làm lại chạy đến Thành Viên, cô khiến tôi không vui, vậy tôi cũng chỉ đành khiến cô khó chịu.
“Hóa ra là như vậy...”
Quý Dĩ Ninh cụp mắt, tay chậm rãi siết chặt điện thoại.
Vốn dĩ cô không nghĩ đến việc đối đầu với Liễu Di Ninh, nhưng đối phương đụng tới người nhà của cô, cô sẽ không nhịn nữa.
“Chắc chắn cô sẽ phải trả giá đắt cho những việc cô làm hôm nay.”
Liễu Di Ninh cười lạnh một tiếng, không để ý mà nói, “Được thôi, tôi đây chống mắt lên chờ.”
Cô ta đã nghe được chuyện Thẩm Yến Chi và nữ thư ký bên cạnh anh ta có gian tình, nói không chừng qua không lâu nữa Quý Dĩ Ninh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà thôi. Không có sự che chở của Thẩm gia, trừng trị Quý Dĩ Ninh chẳng khác gì việc nghiền chết một con kiến vậy.
Quý Dĩ Ninh không nói nhảm với cô ta nữa, cô thẳng tay cúp máy, sau đó nặc danh gửi đi tài liệu mình đã sắp xếp đến hòm thư văn phòng của Tương Như.
Lúc cô quay lại phòng cấp cứu, đèn phẫu thuật cũng vừa lúc tắt, Ôn Kính Hồng vội vàng đứng dậy đi đến cửa phòng chờ. Thấy cơ thể bà ấy có hơi run rẩy, Quý Dĩ Ninh tiến đến dìu lấy bà. Cửa phòng cấp cứu nhanh chóng được mở ra từ bên trong, các bác sĩ lần lượt ra ngoài.
“Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?”
“Bệnh nhân tạm thời đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm, có điều tuyệt đối đừng để ông ấy chịu thêm kích thích nào, nếu không sức khỏe của ông ấy có lẽ không thể chống đỡ đến ngày được hiến thận.”
Ôn Kính Hồng lập tức thở phào nhẹ nhõm, khẽ lau nước mắt, không ngừng gật đầu, “Được được... tôi biết rồi.”
“Đêm nay phải dùng thiết bị giám sát tình trạng tim của ông ấy, người nhà hãy thay phiên nhau trông coi, có vấn đề gì lập tức ấn chuông.”
Sau khi bác sĩ rời đi không lâu, Quý Vĩ Hoành được y tá đẩy ra.
Thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng nên bây giờ ông ấy vẫn còn đang trong trạng thái mê man, hai mắt nhắm chặt, vì bệnh tật mà xương gò má gầy hóp lại, sắc mặt cũng tái nhợt không có chút máu.
Vừa nhìn thấy bố mình như thế, nước mắt Quý Dĩ Ninh lập tức tuôn rơi.
Sau khi Dược phẩm Kỷ Hoành đóng cửa, Quý Vĩ Hoành đã ngã bệnh, những năm này hầu như ông chỉ ở trong bệnh viện, người cũng càng ngày càng gầy yếu đi.
Thẩm Yến Chi kéo vai cô qua, ôm cô vào lòng. Quý Dĩ Ninh khẽ lau nước mắt, im lặng đẩy anh ta ra.