“Chẳng lẽ cô không nhắm vào tôi sao?”
“Dù tôi nhắm vào cô thì sao? Người mới nào mà không như cô, chắc không phải cô tưởng mình vẫn là cô chủ nhà họ Quý, cả thế giới đều phải xoay quanh cô đó chứ?”
Thấy Liễu Di Ninh đanh đá như thế, Quý Dĩ Ninh chỉ thấy lúc trước mình đui mù nên mới cảm thấy cô ta thật sự coi mình là bạn.
“Tôi không phải là người mới chỉ biết nhịn nhục, cô đừng coi tôi là quả hồng mềm mà muốn nắn sao cũng được. Tôi không tính đến những chuyện trước đó, nhưng nếu sau này cô còn chơi trò chèn ép thì tôi sẽ không nể tình cũ đâu.”
Liễu Di Ninh định phản bác lại nhưng sau khi thấy đôi mắt lạnh lùng của Quý Dĩ Ninh, lòng cô ta lại chột dạ, đầu óc trống rỗng trong chốc lát, đã quên là mình muốn nói gì.
Quý Dĩ Ninh không để ý tới cô ta nữa, quay người bỏ đi.
Khi tan làm về đến nhà, Quý Dĩ Ninh nấu mì ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị phát triển thuốc.
Sau khi kiểm tra, cô cảm thấy buồn ngủ, cũng ngủ ngay bên máy tính.
Trong lúc mơ màng, cô nhận ra có người bế mình ôm lên giường ngủ.
Quý Dĩ Ninh xoay người định ngủ tiếp, chợt nhớ ra mình ở một mình, cô lập tức tỉnh táo lại.
Cô mở choàng mắt, đập vào mắt cô là chiếc cằm kiên nghị và nửa bên mặt tuấn tú của Thẩm Yến Chi. Lòng cô vừa thở phào vừa tức giận.
“Anh vào đây bằng cách nào?!”
Cô ngồi dậy, khi cô lạnh lùng nhìn Thẩm Yến Chi, trong mắt cô chỉ có sự phẫn nộ.
“Dĩ Ninh, anh về gấp nên đã ba ngày ba đêm không ngủ rồi, em để anh nghỉ ngơi chút được không?”
Giọng anh ta hơi khàn, không giấu được sự mệt mỏi. Bấy giờ Quý Dĩ Ninh mới nhận ra mái tóc được chải chuốt gọn gàng thường ngày có phần lộn xộn, trong đôi mắt Thẩm Yến Chi đầy tơ máu, trên cằm cũng có không ít râu, nhìn có phần chật vật.
Nếu là trước lúc này, chắc chắn Quý Dĩ Ninh sẽ đau lòng cho anh ta nhưng bây giờ cô chỉ thấy phiền chán.
“Bây giờ anh rời khỏi nhà tôi ngay đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Vừa nói cô vừa lấy điện thoại trên đầu giường, vừa ấn một số thì Thẩm Yến Chi đã giật lấy điện thoại của cô. Thẩm Yến Chi nhìn cô với ánh mắt đau lòng như thể cô làm chuyện tày trời gì đó.
“Dĩ Ninh, bây giờ em ghét anh đến thế sao?”
Quý Dĩ Ninh hít sâu một hơi để mình tỉnh táo lại, “Hỏi câu này có ý nghĩa gì, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh.”
“Anh không đi đâu, em là vợ anh, em ở đâu, anh ở đó!”
Quý Dĩ Ninh nhíu mày, cô đang định nói gì đó thì điện thoại của Thẩm Yến Chi chợt reo lên. Thấy là bệnh viện gọi tới nên Thẩm Yến Chi lập tức nghe máy.
“Cô Quý, làm phiền cô mau chóng tới đây, cha cô đột nhiên ngất rồi!”
Sắc mặt Quý Dĩ Ninh thay đổi, cô vội vươn tay giành lại điện thoại.
“Tôi sẽ qua đó ngay!”
Thẩm Yến Chi nắm lấy tay cô, “Anh đi cùng với em.”
Không cho Quý Dĩ Ninh cơ hội từ chối, anh ta nắm tay Quý Dĩ Ninh đi thẳng ra ngoài. Quý Dĩ Ninh muốn rút tay mình ra khỏi anh ta nhưng không thể, cô nhịn không được khẽ nhíu mày.
“Buông ra, tôi tự đi được.”
Thẩm Yến Chi quay đầu nhìn cô, vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ, “Dĩ Ninh, bây giờ sức khỏe của bố quan trọng hơn, chuyện chúng ta cãi nhau để sau rồi giải quyết, được không em?”
Quý Dĩ Ninh vốn định phản bác lúc đó bọn họ không phải đơn giản chỉ là cãi nhau, nhưng hiện tại chuyện của bố Quý quan trọng hơn, hai vành mắt cô đỏ hoe, Quý Dĩ Ninh vội vã đi đến bệnh viện.
“Dì ơi, rốt cuộc sao lại thành thế này? Chẳng phải bệnh tình của bố cháu vẫn ổn sao ạ? Tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?”
Bác sĩ đã từng nói chỉ cần Quý Vĩ Hoành không gặp đả kích nào thì bệnh tình của ông ấy về cơ bản có thể ổn định.
Nhìn thấy Quý Dĩ Ninh, Ôn Kính Hồng không nhịn được nghẹn ngào, một lát sau mới mở miệng, “Dì cũng không biết nữa... lúc chạng vạng chú Liễu và con gái ông ta có đến thăm bố cháu.”