Cùng Ngày Ly Hôn, Quẹo Vào Cục Dân Chính Với Chú Út Của Chồng Cũ

Chương 23

Trước Sau

break

Quý Dĩ Ninh chọn dọn ra ngoài cũng vì cân nhắc đến chuyện này.

Người ở đầu dây bên kia im lặng, sau một lúc lâu, chợt có tiếng cười nhẹ vang lên.

“Dĩ Ninh, vậy mà lúc trước anh không nhận ra em là một con thỏ biết cắn người.”

Giọng nói của anh ta cực kỳ lạnh lùng, còn kèm theo sự tức giận rõ ràng, Quý Dĩ Ninh cụp mắt, chợt thấy lòng đau thương, lúc trước bọn họ thích nhau đến thế, cuối cùng lại đi đến cái tình cảnh uy hiếp chê ghét lẫn nhau.

“Đây là những gì anh dạy tôi.”

Thẩm Yến Chi không nói gì nữa, sau khi cười lạnh, anh ta cúp máy.

Quý Dĩ Ninh đặt điện thoại xuống cố nén sự chua xót trong lòng, ép mình không nghĩ tới Thẩm Yến Chi nữa. Thời Vi quay đầu lại thấy sự yếu mềm lướt qua trong mắt cô, lòng cô ấy lẳng lặng thở dài. Dẫu sao thì đó cũng là tình yêu đích thực, chắc là Quý Dĩ Ninh cần một thời gian rất dài mới có thể từ từ xóa nhòa sự đau khổ và thất vọng vì Thẩm Yến Chi phản bội mình.

Sau khi dọn hết đồ lên nhà mới, Quý Dĩ Ninh chuẩn bị mời Thời Vi ăn cơm nhưng cô ấy lại từ chối.

“Tối nay tớ có hẹn với bạn trai, mà bây giờ cậu cũng mới dọn nhà xong, cần dùng tiền nhiều chỗ, cậu tiết kiệm được bao nhiêu hay bấy nhiêu đi. Sau khi có lương rồi thì chúng ta lại hẹn đi ăn cơm sau. Tớ đi trước nhé, tạm biệt!”

Quý Dĩ Ninh còn chưa nói gì thì Thời Vi đã vội đi mất, cô biết là Thời Vi thương mình nên lòng rất ấm áp. Tuy là không có tình yêu đôi lứa nhưng cô còn có tình bạn, tình thân, chuyện này đủ cho cuộc sống của cô đầy hy vọng.

Nếu Thời Vi đi rồi thì cô cũng không định ăn cơm ở ngoài, cô đi siêu thị mua gia vị và nguyên liệu về nấu cơm.

Quý Dĩ Ninh cầm chìa khóa rồi đi bộ tới siêu thị gần nhất, khi lấy đồ ăn và đi ra khỏi siêu thị, cô phát hiện chẳng biết từ khi nào thì đã có mưa to. Bấy giờ cô mới nhớ ra, dự báo thời tiết mấy hôm trước có nói là gần đây sẽ mưa.

Quý Dĩ Ninh đứng ở cửa siêu thị, chờ mưa tạnh chút rồi về.

Trên chiếc Maybach đen bên đường, Tôn Hành nhìn bóng dáng Quý Dĩ Ninh đứng trước cửa siêu thị qua màn mưa, anh ta thấy hơi quen quen, nhìn thêm mấy lần mới nhớ ra đó là ai.

“Tổng giám đốc Thẩm, hình như người đứng trước cửa siêu thị kia là cô Quý?”

Lúc trước, anh ta từng gặp Quý Dĩ Ninh mấy lần trong lúc tham gia tiệc tùng nhà họ Thẩm. Chỉ là… nếu anh ta không nhớ nhầm thì Thẩm Yến Chi và Quý Dĩ Ninh ở phía nam thành phố mới đúng, sao bây giờ cô lại có mặt ở đây? Mà không có người hầu và tài xế đi cùng cô nữa.

Thẩm Tứ đang ngồi xem văn kiện ở ghế sau xe, sau khi thấy cô gái cầm nhiều đồ đứng ở cửa siêu thị, trông có phần chật vật, anh vô thức nhíu mày.

Anh cụp mắt, hờ hững đáp, “Ừ.”

“Hình như cô Quý gặp mưa nên không về được, chúng ta có nên cho cô ấy đi nhờ một quãng đường không?”

Tôn Hành nói xong, chợt nhận ra bầu không khí trong xe lạnh đi một chút.

“Cậu rảnh rỗi quá à?”

Nhận ra Thẩm Tứ có vẻ không vui, Tôn Hành vội vàng giải thích, “Chẳng phải vì cô Quý là cháu dâu của ngài sao? Nếu là người khác thì tôi đâu dám lắm miệng. Mà cũng không biết đến khi nào thì mưa mới tạnh, một cô gái như cô Quý ở ngoài một mình như vậy thì cũng nguy hiểm.”

Nghĩ đến việc cô gái kia đi nhầm phòng, Thẩm Tứ khẽ xùy một tiếng, đúng là nguy hiểm. Một người phụ nữ ngốc nghếch như thế đúng là hiếm thấy, nếu đêm đó cô gặp người đàn ông khác thì đã xong đời từ lâu.

Thấy Thẩm Tứ không nói gì, Tôn Hành ngập ngừng, “Tổng giám đốc Thẩm… chúng ta đi hay là…”

“Cậu cũng nói đó là cháu dâu của tôi rồi, nếu tôi còn tỏ vẻ không biết gì thì người ta sẽ nói tôi không để ý tới người thân nhỉ?”

Tôn Hành, “…”

Thường ngày ngài cũng không để ý tới người thân mà?

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc