“Sao có thể như thế được, tớ vẫn còn chút tiền, định ngày mai phỏng vấn xong thì tiện thể đi xem nhà, dọn nhanh ra ngoài.”
Bây giờ cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, không thể bộp chộp mà ly hôn được, cô không có việc làm cũng không có tiền, dù phải mời luật sư cũng không có tiền mời. Huống chi luật sư bình thường không thể chống lại luật sư chuyên nghiệp của Thẩm thị được, như thế không khác gì lấy trứng chọi đá.
Không mời thì thôi, nếu đã mời thì phải mời luật sư ly hôn chuyên nghiệp nhất để giúp mình ly hôn. Cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn mà không có được chút gì, Thẩm Yến Chi là người phản bội cô trong tình cảm, tại sao cô phải ra đi tay trắng?
Nếu không phải cô không có năng lực, cô đã muốn Thẩm Yến Chi rời khỏi nhà. Còn chuyện tiền thuốc men của bố cô thì cô dùng tiền của Thẩm Yến Chi mà không hề có gánh nặng tâm lý gì. Thành quả nghiên cứu cô từng cho anh ta giúp anh ta kinh doanh lời lãi cả chục tỷ đồng, trả tiền viện phí cho bố cô chỉ là chuyện nhỏ.
“Ngày mai cậu định tới công ty nào phỏng vấn?”
“Dược phẩm Thành Viên.”
“Cậu dự định tiếp tục nghiên cứu và phát triển thuốc à?”
“Ừ, mấy năm nay tuy là không làm nhưng mình vẫn chú ý tới mặt này, không quên tri thức trước đó, hơn nữa ngoài ngành này ra thì mình cũng không biết làm gì hơn.”
“Vậy sao cậu không nói với tớ, chúng ta công ty của bọn tớ này, tớ bảo kê cho cậu.”
Quý Dĩ Ninh bật cười, nửa thật nửa đùa, "Ngày nào cậu cũng mắng sếp mình trước mặt tớ, bây giờ hình tượng sếp cậu trong mắt tớ là một kẻ hút máu nhân viên, cậu có chắc là muốn tớ nhảy xuống hố không?”
Bên kia điện thoại im lặng đến đáng sợ trong vài giây, sau đó đột nhiên một giọng nam vang lên.
“Thời Vi, anh hút máu nhân viên khi nào?”
Hình như người kia ở hơi xa điện thoại nên nghe giọng hơi mơ hồ, chỉ là Quý Dĩ Ninh vẫn có thể nghe được sự nguy hiểm trong câu nói của người kia.
Thời Vi cười gượng mấy tiếng, vội nói, "Quý Ninh… à, tớ có chuyện không nghe điện thoại được nữa… ngày mai cậu phỏng vấn xong thì báo tin cho tớ, chúng ta cùng ăn cơm trưa.”
Thời Vi không chờ Quý Dĩ Ninh nói chuyện thì đã cúp máy. Quý Dĩ Ninh xem đồng hồ, đã là hơn mười giờ tối rồi, cô nhíu mày.
Trước giờ Thời Vi luôn làm việc theo giờ giấc đàng hoàng, đã là lúc này rồi mà bên cạnh cô ấy còn có người, còn là sếp của cô ấy nữa, xem ra ngày mai mình nên hỏi thôi.
Quý Dĩ Ninh đặt điện thoại xuống, cô chần chừ rồi lấy một chiếc váy màu xanh nhạt kín đáo ra, không quá nổi bật nhưng cũng đủ nghiêm túc trong cuộc phỏng vấn này.
Sau khi cất những bộ quần áo khác vào tủ, Quý Dĩ Ninh cầm đồ ngủ đi tắm, tắm rồi sấy tóc, cô dưỡng da rồi đi ngủ.
Bên phía phòng làm việc, Thẩm Yến Chi do dự mãi, cuối cùng đăng bài nặc danh lên mạng hỏi cách dỗ dành vợ quay lại sau khi mình lừa dối cô ấy. Không ngờ tất cả mọi người đều khuyên anh ta ly hôn tha cho vợ, khiến anh ta tức giận xóa bài.
Khi Thẩm Yến Chi chuẩn bị về phòng ngủ, chợt điện thoại rung lên, đó là tin nhắn đến từ Tần Tri Ý.
“Tổng giám đốc Thẩm à, em mang thai rồi.”
Thẩm Yến Chi siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia với ánh mắt u ám.
Lần nào anh ta nảy sinh quan hệ với Tần Tri Ý, bọn họ đều dùng biện pháp an toàn nên cô ta đang lừa mình, hoặc là cô ta đã làm gì đó với bao cao su. Dù là kiểu nào thì cũng đã chạm tới ranh giới của Thẩm Yến Chi rồi.
Anh ta gọi điện thoại cho Tần Tri Ý, "Bây giờ cô ở đâu?”
Nghe được sự lạnh lùng và tức tối trong giọng nói của anh ta, lòng Tần Tri Ý chua xót:
“Tổng giám đốc Thẩm, em mang thai rồi, chẳng lẽ anh không vui chút nào sao?”
Thẩm Yến Chi cười lạnh, "Cô có chắc đó là con tôi không?”