Kể từ khi Hoàng thượng và Hoàng hậu lãnh chiến, mỗi ngày thái tử đều tránh ở Đông cung, văn võ bá quan cũng bắt đầu có dấu hiệu không thể nhẫn nại được nữa. Nhìn bề ngoài triều đình có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng thực tế không khí bên trong lại vô cùng quỷ dị.
Hôm nay là sinh thần của hữu tướng, hữu tướng vốn là quan thanh liêm, chưa hề lập bè kết phái, chí hướng chỉ muốn lo cho thân mình, không muốn cùng đồng liêu lai vãng thân mật nên cũng được xem như một lương thần của triều đình. Nhưng dù sao cũng dưới một người trên vạn người nên mỗi lần đến dịp sinh thần, người đến tặng lễ vật đều chật như nêm cối trước phủ hữu tướng, nhưng tất cả đều nhất nhất bị hữu tướng trả về.
Ở chốn quan trường hỗn loạn đã lâu nên ai nấy đều minh bạch, hữu tướng không nhận là một chuyện, nhưng nếu ngươi không tặng lại là một chuyện khác. Vì thế trong chuyện này đã ngầm định một qui luật bất thành văn, cứ mỗi lần sinh thần Lí hữu tướng, các đại thần vẫn tặng lễ vật mặc dù mọi người đều biết hữu tướng không nhận, lại càng ngày càng nhiều coi như ứng phó, cho dù bị trả lại cũng có chút mặt mũi, dù sao hữu tướng cũng sẽ hoàn trả nên cũng không sợ đau lòng.
Từ sau khi Hoàng thượng luyện đan, suốt nữa năm qua người chỉ sủng hạnh một mình quốc sư, đối với hữu tướng cũng dần dần bất hoà nên lần này sinh thần, người tặng lễ cũng chỉ còn một nửa so với năm trước.
“Lòng người khó lường, năm rồi người người chen lấn dẫm đạp lên nhau, nhưng năm nay đều đi tới phủ quốc sư...” Nhi tử của hữu tướng Lí Duyên thở dài cảm khái.
“Không phải rất tốt sao? Năm rồi trong phủ không còn một chỗ trống nào, muốn trả lại đều phải dùng chiêu ép buộc, không nhiều mới tốt”. Hữu tướng tươi cười phản đối. Hiện tại người có thể đưa lễ vật đến đây đều là những nhân tài triều đình có thể tin dùng ngày sau, nếu Hoàng thượng anh minh sẽ biết những kẻ đến phủ quốc sư kia chỉ là loại nịnh thần như cỏ mọc đầu tường, đáng tiếc hiện tại Hoàng thượng…
Hữu tướng thở dài, đang do dự xem có nên cáo lão hồi hương không.
“Phụ thân, đây là lễ vật thái tử đưa tới, cũng thật khó cho phần tâm ý của thái tử trong thời điểm này, đáng tiếc Hoàng thượng hiện tại lại tín nhiệm gian thần, rời xa trung thần….” Lí Lễ bất bình nói.
“Để con mở ra xem. Phụ thân! Không ngờ là hoạ bút của Hoàng Hậu nương nương!” Lí Lễ kinh hỉ nói, hắn biết phụ thân vốn thích tranh của Vệ hậu, năm xưa có kẻ đã trộm mất bức hoạ của Vệ hậu từng vẽ cho phụ thân, khiến người vẫn canh cánh trong lòng, nhưng cũng không dám đem cái mặt già nua đi cầu xin Vệ hậu thêm một bức nữa. (chính là Vũ Ca ăn trộm)
Quả nhiên Lí Duyên vô cùng hăng hái vội lấy hoạ trục từ tay nhi tử ra xem, hảo một bộ thương tùng đồ (tranh vẽ cây tùng)! Cây tùng cô đơn lẻ bóng, vươn mình cheo leo trên vách núi cao ngất ẩn hiện giữa tầng mây, cao khiết mà thoát tục, chịu gió mưa rét buốt, cao ngạo đĩnh bạt, chính là khí thế của bậc quân tử! Bức hoạ này quả thật làm cho người ta phải nghiêng mình kính phục, bản thân Lí Duyên cũng bị khâm phục bởi bức hoạ có hồn này, nhất là lại càng khâm phục Vệ Minh Khê. Hoàng hậu đúng là bậc nữ lưu quân tử!
Lí Duyên nhìn bức hoạ suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng dặn dò nhi tử: “Lễ của những người khác đều đưa trở về đi, riêng lễ của thái tử thì có thể lưu lại.”
“Phụ thân, nhi tử không hiểu, người trước kia không phải đã nói một ngày Hoàng thượng còn tại vị thì nhất thiết không được cùng thái tử thân mật lai vãng hay sao? Lễ này của thái tử đáng lẽ không thể nhận, dù phụ thân có thích hoạ bút của Vệ hậu đi chăng nữa, theo lý cũng không nên nhận mới đúng…” Lí Lễ khó hiểu hỏi phụ thân.
“Lúc này không giống như xưa.” Bức hoạc này tuy nói là thái tử đưa, nhưng trên thực tế lại là Vệ hậu sai thái tử đem tới. Nếu chỉ là thái tử đưa, hắn tất nhiên không thể thu, thái tử vô năng, chống đỡ không nổi cục diện triều đình tranh đấu quyền lực, nhưng nếu là Vệ hậu thì hoàn toàn khác. Từ sau Tiên yến bách quan đều hướng về nàng, phẩm tính cao thượng làm cho nhân tâm quy phục, ngày sau thái tử đăng cơ chưa chắc không thể khôi phục được sự anh minh chính trị của Hoàng đế.
Về tư tâm, nếu Hoàng thượng còn tiếp tục luyện đan, con đường làm quan của mình có thể coi như là kết thúc, nhưng nếu thái tử đăng cơ, thái tử văn nhược nhất định sẽ phải dựa vào lão thần, nói mình còn có thể làm thừa tướng mười lần cũng không gì không thể.
Hữu tướng là người chưa bao giờ lập bè kết phái nay lại đứng về chiến tuyến của Hoàng Hậu, làm cho người ta có chút bất ngờ. Nhưng thực ra điều này cũng dễ lý giải, người sáng suốt đều nhìn thấy thân thể Hoàng thượng đã từ từ khô héo, sợ là không qua nổi vài năm nữa. Thái tử tuy rằng văn nhược nhưng dù sao vẫn còn trẻ, cho nên dựa vào thái tử cũng là chuyện tự nhiên, hơn nữa bọn họ cũng sợ bị Hoàng thượng buộc dùng đan dược.
Lúc trước không dám dựa vào thái tử là vì cảm thấy thái tử yếu đuối vô năng, không thể làm nên đại sự, nên không ai dám đứng chung chiến tuyến với hắn. Nhưng hiện tại lại bất đồng bởi vì Vệ hậu đã ra mặt. Từ sau Tiên yến, Vệ hậu khí phách quân lâm thiên hạ làm cho người ta bất giác phải cúi mình thần phục, cũng cảm thấy nàng có thể làm nên đại sự. Ngay cả hữu tướng cũng đã chọn chiến tuyến của Hoàng hậu, bách quan văn võ liền như dùng được thuốc an thần, lập tức theo sau đứng về phía Vệ Minh Khê. Không phải hình thành bè cánh thái tử, mà lại hình thành bè phái Hoàng Hậu, đúng là chuyện hiếm thấy trong lịch sử.
Sau khi các lực lượng cát cứ triều đình hình thành, Giang Nam lại truyền ra tin tức Hoàng Hậu chính là tân quân thủ Vệ Chỉ. Dân gian nghe đồn Hoàng Hậu nương nương cải trang đi tuần, hơn nữa năm nay thịnh hội chưa từng có tại Tụ hiền các thiên hạ luận tài, văn tài ngạo thị thiên hạ, ngay cả quân tử Lí Huyền cũng nói Hoàng Hậu là nữ trung quân tử, có tài phụ quốc, ngày sau nhất định có thể phù trợ thái tử làm một minh quân.
Vì thế, việc Vệ Minh Khê cải trang đi tuần tham gia Tụ hiền các thiên hạ luận tài cùng hành động bột phát nơi Tiên yến, truyền kì này được lan ra khắp nơi, khiến cho Vệ Minh Khê chiếm được sự ủng hộ đa số của văn sinh nho sĩ. Vốn ở trong mắt dân chúng Hoàng Hậu nương nương đã là người tài đức sáng suốt, nay bởi vì cải trang đi tuần, đậm sắc thái gần gũi nên lại càng được dân chúng kính yêu.
Danh vọng Vệ Minh Khê càng lúc càng lớn, người ủng hộ càng ngày càng nhiều, Cao Hàn lại càng khó có thể tha thứ cho Vệ Minh Khê dám có tâm tư tranh quyền đoạt vị, bắt đầu có ý muốn hạ sát nàng.
Vũ Dương cũng biết thế lực Vệ Minh Khê đã có thể uy hiếp hoàng quyền, đệ đệ cũng càng ngày càng khó có thể dễ dàng tha cho sự tồn tại của Vệ Minh Khê và Cao Hiên. Vũ Dương giận Vệ Minh Khê không chịu an phận, cũng tức giận Cao Hàn không chịu thua kém. Rốt cuộc là nên phế Vệ Minh Khê để Cao Hàn có thể vô ưu, hay giúp đỡ thái tử đăng cơ để Cao Hàn làm Thái Thượng Hoàng đây?
Kỳ thật đến nay Cao Hàn đã làm cho nàng thập phần thất vọng, để cho thái tử đăng cơ, cũng chưa chắc đã không thể, giang sơn rốt cuộc vẫn là của họ Cao, mà Cao Hàn làm Thái Thượng Hoàng, dù thiếu đi chút quyền thế nhưng nói không chừng còn có thể quay đầu trên con đường luyện đan, nhưng Vũ Dương cũng sợ thái tử vô năng, sợ tất cả hoàng quyền đều rơi xuống tay Vệ Minh Khê. Rốt cuộc Vũ Dương vẫn lo sợ Vệ Minh Khê.
Cho nên Vũ Dương quyết định thuận theo Cao Hàn diệt trừ Vệ Minh Khê, nhưng vẫn lưu lại Cao Hiên. Thứ nhất có thể chặt đứt ý niệm hoang đường trong đầu nữ nhi; thứ hai nếu không có Vệ Minh Khê, khi Hiên nhi đăng cơ, hoàng quyền sẽ không rơi vào tay ngoại nhân; thứ ba để cho Cao Hàn đích thân ra mặt, sẽ không sợ nữ nhi có khoảng cách đối với mình.
Vũ Dương sợ nếu mình diệt trừ Vệ Minh Khê, sẽ sinh ra khoảng cách giữa mình cùng nữ nhi, nhưng lại quên mất nếu để Cao Hàn ra mặt diệt trừ Vệ Minh Khê, sẽ làm cho nữ nhi cùng đệ đệ nàng sinh ra bất hoà.
---------------------------------------
“Hoàng tỷ, phế Vệ Minh Khê được không?” Rốt cuộc Cao Hàn cũng không phải người ngốc, biết tình cảnh của mình đã vô cùng không ổn, liền vội vàng làm hoà với Vũ Dương.
“Cũng là do ngươi hoang đường, hiện tại mới biết ngôi vị hoàng đế ngồi không an ổn hay sao, không lẽ cứ phế nàng thì sẽ ổn sao?” Vũ Dương nhíu mày hỏi ngược lại.
“Hoàng tỷ, trẫm biết sai rồi, người luôn hiểu trẫm rõ nhất, người đã từng nói, người còn sống một ngày sẽ bảo vệ ngôi vị hoàng đế của ta một ngày, người bảo ta một khi còn ngồi ở ngôi vị hoàng đế, người sẽ không để mẫu tử Vệ Minh Khê bức ta thoái vị, còn bằng không giết ta cho rồi.” Cao Hàn cầu xin. Làm hoàng đế từng ấy năm, Cao Hàn không thể tưởng tượng được có một ngày mình không còn làm hoàng đế nữa.
Vũ Dương nhìn đệ đệ chính một tay mình nuôi nấng, vừa đáng giận lại vừa đáng thương, hiện tại bị bức đến cấp bách mới biết sợ sao?
“Có thể, trước tiên giết chết quốc sư, giải toả sự phẫn nộ của dân chúng. Không luyện đan nữa, giới nghiêm cai đan. Chỉ có biến ngươi trở lại bình thường mới có thể phế được Vệ Minh Khê! Bất quá ngươi phải đáp ứng Hiên nhi vẫn là thái tử, không cho phép phế hắn, thế nào?” Vũ Dương hỏi.
Cao Hàn khẽ do dự, hiện tại hắn không thể ly khai đan dược, nhưng cũng không muốn xa rời ngôi vị hoàng đế. Trước tiên cứ đáp ứng hoàng tỷ đã, chuyện luyện đan cứ để ngày sau diệt trừ Vệ Minh Khê rồi sẽ tìm kẻ khác luyện thay. Việc cấp bách nhất là loại bỏ Vệ Minh Khê, hắn không cho phép bất luận kẻ nào uy hiếp ngôi vị hoàng đế của hắn!
“Ngày mai trẫm sẽ phái người san bằng phủ quốc sư, giết tên loạn thần tặc tử Trương Thiên Nhất, lò luyện đan cũng sẽ án theo ý hoàng tỷ mà toàn bộ thiêu huỷ!” Cao Hàn nghĩ đêm nay sẽ đến phủ quốc sư lấy đan dược về nhiều một chút, chờ trừ xong Vệ Minh Khê rồi sẽ tìm người luyện tiếp, hết thảy đều nằm trong vòng tính toán của hắn.
“Ngươi muốn phế nàng, trước tiên làm việc đó đã.” Vũ Dương nói xong liền xoay người ly khai. Vũ Dương tin tưởng Cao Hàn tuy thích luyện đan, nhưng lại càng thích ngôi vị hoàng đế hơn. Nếu phải chọn lựa giữa hai thứ, hẳn là hắn sẽ chọn ngôi vị hoàng đế.
--------------------------------
Vệ Minh Khê nghe nói ngày mai Hoàng thượng sẽ san bằng phủ quốc sư, tâm liền lạnh toát. Nàng không tin Cao Hàn có thể cai được đan dược, cái này chỉ chứng tỏ một điều, chính là hắn đang khẩn cấp muốn diệt trừ mình, đành không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà diễn một vở kịch cho Vũ Dương xem.
Một giọt mực trên đầu cây bút trong tay Vệ Minh Khê bất giác rơi xuống tờ giấy Tuyên Thành bên dưới, từ từ lan ra, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần hạ ngọn bút xuống cũng vô pháp thành chữ.
Vệ Minh Khê không nghĩ tới trận tranh đấu quyền lực này lại biến thành ra như vậy, nàng không nghĩ đến việc giết Cao Hàn, chỉ là muốn buộc hắn thoái vị, không ngờ lần tranh đấu này đã không thể tránh được nữa, nhưng…
“Nô tỳ có thể dịch dung lẩn vào tẩm cung Hoàng thượng…” Tĩnh Doanh nhìn khuôn mặt tái nhợt của Vệ Minh Khê, chủ động nói.
“Bản cung không nghĩ như vậy…” Sắc mặt Vệ Minh Khê lại càng thêm trắng bệch.
“Nương nương phải vì thái tử mà suy nghĩ. Trong cung tình người bạc bẽo, chỉ khi nương nương còn tại vị mới có thể bảo vệ được thái tử….” Tĩnh Doanh liếc mắt nhìn về phía Dung Vũ Ca đang nấp trong góc nghe lén, thản nhiên nói. Dịch dung lẻn vào tẩm cung Cao Hàn để ám sát hắn, mình vẫn có thể làm được.
Dung Vũ Ca tìm đến Vệ Minh Khê, nghe được chuyện nàng cùng Tĩnh Doanh đối thoại, sắc mặt cũng trắng bệch. Cữu cữu sẽ gây bất lợi cho Vệ Minh Khê sao! Ngày mai một khi cữu cữu san bằng phủ quốc sư, giết Trương Thiên Nhất, huỷ lò luyện đan cho mọi người chứng kiến, thì tình cảnh Vệ Minh Khê sẽ vô cùng nguy hiểm. Dù sao một khi Hoàng thượng khôi phục anh minh, Hoàng Hậu nương nương tài đức sáng suốt cũng không còn quan trọng nữa.
Thì ra mẫu thân vì cữu cữu, thật sự có thể hy sinh Vệ Minh Khê! Quả nhiên người trong hoàng gia tâm đều ngoan độc. Nhưng mà, mẫu thân người hy sinh ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Vệ Minh Khê!
Cữu cữu phải chết, nhưng không thể chết trong tay Vệ Minh Khê! Dung Vũ Ca lẳng lặng thối lui..