Dung Vũ Ca về đến Đông cung thì phát hiện không ngờ Cao Hiên và thị nữ cũng không làm chuyện gì quá phận, hai bên bất quá chỉ đàm luận với nhau, làm cho Dung Vũ Ca tự dưng có cảm giác thật bất đắc dĩ. Không phải người ta nói nam nhân đều là cầm thú sao? Tại sao thái tử biểu đệ không giống cữu cữu một chút nào vậy?
“Tối qua nàng đi đâu vậy?” Cao Hiên biết mình chỉ là trượng phu trên danh nghĩa của Vũ Ca, nên dù muốn nhưng cũng không đủ tự tin để chất vấn nàng quá đáng.
“Ai cần ngươi lo”. Dung Vũ Ca nhàn nhạt trả lời. Thực tế nàng cảm thấy rất buồn cười khi Cao Hiên cố tình ra vẻ uy nghiêm, từ nhỏ đến lớn hắn luôn là một kẻ đáng thương hay bị khi dễ, nên cả đời Cao Hiên cũng đừng hòng nghĩ đến việc ở trước mặt nàng mà xoay chuyển.
“Ta…ta là phu quân của nàng!” Cao Hiên cố ưỡn ngực.
Dung Vũ Ca ghé sát mặt vào Cao Hiên, nhíu mày nhìn hắn chằm chằm. Cao Hiên bị nàng nhìn đến mức chột dạ, trước đây cứ mỗi lần Dung Vũ Ca chuẩn bị muốn chỉnh hắn đều nhìn như vậy. Mặc dù biết rõ Dung Vũ Ca chắc chắn đầy một bụng xấu xa, nhưng Cao Hiên cũng không đổi được thói quen trở thành cái đuôi chuyên đi theo nàng.
“Tò mò lắm sao?” Hai mắt Dung Vũ Ca chớp chớp nhìn Cao Hiên, dáng vẻ câu hồn đến mức làm cho hắn hoàn toàn vô phương, chỉ còn biết gật đầu theo bản năng.
“Ta đi ngoại tình!” Dung Vũ Ca nói dửng dưng, giống như chuyện đó là chuyện hiển nhiên đói thì ăn cơm, khát thì uống nước vậy, vô cùng khí khái. Nhớ tới đêm qua nàng và Vệ Minh Khê triền miên, khoé miệng không khắc chế được khẽ nhoẻn nụ cười, mặt mày hàm xuân, vô cùng yêu mị.
Cao Hiên không bao giờ nghĩ Dung Vũ Ca sẽ trả lời như vậy, bất động nói không nên lời. Hắn thực sự không biết Dung Vũ Ca nói thật hay đùa, chỉ biết lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca, xung quanh trời đất cũng biến thành một mảng mờ mịt.
Nhìn thấy bộ dáng chết lặng ngây ngốc của Cao Hiên cũng tương tự với Vệ Minh Khê vài phần, Dung Vũ Ca vươn dài ngón trỏ, nhẹ nhàng ngoắc một cái, ý bảo Cao Hiên lại gần.
Cao Hiên hồn phách đều bay đi đâu mất, như trúng tà bước về phía Dung Vũ Ca. Nếu lúc này Dung Vũ Ca có bảo hắn đi tìm chết, sợ là hắn cũng sẽ làm theo không chút do dự.
Dung Vũ Ca ôm cổ Cao Hiên, không chút khách khí đột nhiên cắn mạnh một cái, làm cho Cao Hiên hết hồn hét to lên. Dấu răng đỏ bừng cũng lập tức hiện rõ trên cổ y. Dung Vũ Ca cắn một cái còn chưa đủ, còn cắn thêm hai cái nữa, xác định dấu vết trên cổ Cao Hiên đã đủ khiến người ta chú ý mới bỏ qua.
Khuôn mặt Cao Hiên vốn trắng nõn bây giờ đã đỏ ửng, đây là lần đầu tiên Vũ Ca đối với mình thân mật như thế. Tuy rằng không ôn nhu một chút nào nhưng vẫn làm cho tim hắn đập gia tốc, vô cùng vui vẻ.
“Sao đột nhiên nàng… lại cắn ta”. Vị thiếu niên Cao Hiên mặt đỏ bừng lại ngây thơ hỏi yêu nghiệt không biết ôn nhu kia một lần nữa.
“Ai cần ngươi lo!” Một Dung Vũ Ca mới vừa rồi thiên kiều bá mị như hồ ly tinh, ngay lập tức biến thành tiểu lão hổ giương nanh múa vuốt, dáng vẻ đầy kiêu ngạo hư hỏng.
Đây mới là Dung Vũ Ca ương ngạnh mọi ngày, nhưng Cao Hiên lại phát hiện mình thích Dung Vũ Ca như vừa rồi hơn, có phải mình đã thay lòng đổi dạ rồi hay không? Cao Hiên chột dạ nghĩ. Thật ra thì dù cho Dung Vũ Ca có như thế nào y vẫn rất thích nàng.
“Bản cung mệt muốn chết, ta muốn đi ngủ. Trong phòng khách có hai chậu mẫu đơn, ngươi giúp ta đem đến phủ đại công chúa tặng cho mẫu thân đi, nói với người là ta mang từ Đông Đô về tặng nàng.” Mẫu thân vốn thích hoa mẫu đơn, mà mẫu đơn ở Đông Đô lại nổi tiếng khắp thiên hạ nên nàng liền thuận tay mang về hai chậu Diêu hoàng và Nguỵ tử để tặng cho người.
“Ừ, ta sẽ đi liền.” Cao Hiên lập tức nghe lời ra ngoài đi tìm trượng mẫu kiêm cô cô của hắn.
Dung Vũ Ca nhìn bóng dáng Cao Hiên rời đi, ba vết cắn trên cổ hắn chính là để cho mẫu thân chiêm ngưỡng. Mẫu thân vốn là người đa nghi, nên nàng phải chuẩn bị một vài thứ để cho nàng tin tưởng.
Dung Vũ Ca tháo bỏ y phục, từ từ để lộ ra một thân hình tuyệt mỹ. Tuy rằng tối qua Vệ Minh Khê rất ôn nhu nhưng cũng không tránh khỏi lưu lại một vài vết hôn. Dung Vũ Ca nhớ lại cảnh tượng hoan ái đêm qua cùng Vệ Minh Khê, trong lòng tràn đầy hạnh phúc. Bây giờ bất luận là thể xác hay trái tim, nàng đều đã chân chính thuộc về Vệ Minh Khê.
-------------------------------------
“ Hiên nhi thay mặt Vũ Ca thỉnh an cô mẫu. Cao Hiên đương nhiên không biết ba vết cắn đỏ au trên cổ khiến hạ nhân rất dễ dàng nhìn thấy. Ai cũng biết đêm qua thái tử phi chiêu tẩm thái tử, sáng nay lại có ba vết cắn, chẳng những không có gì đáng trách mà đại bộ phận mọi người đều hâm mộ thái tử thật có diễm phúc.
“Vết thương trên trán Hiên nhi đã đỡ chưa?” Trong số đông đảo các vị hoàng tử hiện tại, Vũ Dương yêu thích nhất là Cao Hiên. Tuy rằng Cao Hiên có vẻ yếu đuối nhưng hắn là một hoàng tử thiện lương không có dã tâm, lại còn là trưởng tử. Y từ bé đã thân cận với nữ nhi của mình, nên nàng đương nhiên đối với đứa cháu này cũng có cảm tình hơn một chút. Vì thế tuy tối hôm qua nàng có vài phần bất mãn với Vệ Minh Khê nhưng cũng không đến mức chán ghét lây cả Cao Hiên.
Vũ Dương đương nhiên cũng thấy được vết cắn trên cổ Cao Hiên. Từ sớm nay nàng đã nghe thông tin thái tử phi chiêu tẩm thái tử, giờ lại nhìn thấy vết cắn trên cổ Cao Hiên, có chút hoài nghi nên tiến lại gần xem, quả thật đúng là vết cắn. Hiên nhi vốn không ham thích nữ sắc, lúc nào cũng khiêm nhượng nữ nhi của mình. Đây cũng là một trong những lý do chính khiến Vũ Dương nguyện ý gả nữ nhi cho hắn, cho nên Hiên nhi chắc chắn không dám xuất hiện trước mặt mình với vết cắn của một nữ nhi khác, vậy người có khả năng gây ra cái này nhất định là Vũ Ca.
Tuy rằng đoán như thế, nhưng trong lòng Vũ Dương vẫn rất hoài nghi, nàng biết nữ nhi nhà mình quỷ quái như thế nào!
“Tạ cô mẫu đã chiếu cố, thương thế Hiên nhi sẽ nhanh chóng khỏi thôi.” Cao Hiên trước giờ vẫn rất tôn kính cô mẫu. Từ nhỏ bị Dung Vũ Ca khi dễ, hắn không dám nói với mẫu hậu, nhưng toàn bộ đều cáo trạng với Vũ Dương. Bởi vì Cao Hiên không muốn mẫu hậu chán ghét Dung Vũ Ca, nhưng nếu cáo trạng với cô mẫu, cô mẫu nhất định sẽ bênh vực hắn.
“Đêm qua Hiên nhi ngủ lại tẩm cung của thái tử phi?” Vũ Dương công chúa hỏi.
“Vâng, đúng vậy.” Đêm qua ở tẩm cung đợi Vũ Ca cả đêm, cũng không biết nàng đã đi nơi nào. Trong lòng Cao Hiên biết Dung Vũ Ca thích tự do, vô câu vô thúc, cho nên hắn cũng không hy vọng có thể quản thúc được nàng, mà y căn bản cũng không có năng lực để quản nàng. Chỉ hy vọng Vũ Ca đi đâu thì có thể nói với mình một tiếng, đừng để cho hắn phải lo lắng.
“Vết cắn này là do nàng gây ra?” Vũ Dương lại hỏi.
Cao Hiên nghe vậy, lại nhớ tới tình cảnh vừa rồi, cả mặt đỏ ửng gật đầu một cái.
Thấy biểu tình Cao Hiên cũng không giống như giả bộ, nhưng trong lòng nàng vẫn rất lo lắng. Nữ nhi đối Vệ Minh Khê mê luyến như thế, làm sao có khả năng cùng Cao Hiên viên phòng?
“Vậy nàng đâu rồi?” Vũ Dương công chúa lại hỏi.
“Nàng mệt nên còn lưu lại tẩm cung ngủ. Đúng rồi, nàng biết cô mẫu thích mẫu đơn nên đặc biệt mang từ Đông Đô về hai chậu Diêu hoàng và Nguỵ tử tặng cô mẫu” Cao Hiên phân phối hạ nhân đem hai chậu mẫu đơn tiến vào.
Vũ Dương nhìn hai chậu hoa mọc tươi tốt, vô cùng yêu thích, hơn nữa đây còn làm tâm ý của nữ nhi. Nữ nhi tuy một lòng một dạ hướng về Vệ Minh Khê, may mà vẫn còn nhớ rõ thứ mình yêu thích, điểm ấy làm cho Vũ Dương cũng có chút vui mừng. Tuy rằng tính tình Dung Vũ Ca sinh hư do được nuông chiều, nhưng từ nhỏ vẫn là hài tử mà các bậc trưởng bối thương yêu nhất, là bảo bối trong lòng Vũ Dương. Nếu không phải nàng yêu thương Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca có thể coi như là hài tử làm Vũ Dương kiêu ngạo nhất.
“Ít khi nào thấy được hài tử này có chút tâm ý!” Vũ Dương công chúa mỉm cười, khuôn mặt thành thục xinh đẹp, so với Dung Vũ Ca cũng không kém bao nhiêu.
“Bản cung sẽ đi Đông cung thăm nàng”. Trong lòng Vũ Dương mặc dù vui vẻ, nhưng nàng vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng Dung Vũ Ca dễ dàng cùng Cao Hiên viên phòng, cho nên muốn đi Đông cung kiểm nghiệm một phen.
“Hiên nhi, ngươi về trước đi, ta muốn cùng nữ nhi nói chuyện hàn huyên”. Vũ Dương nói với Cao Hiên.
“Vâng ạ” Cao Hiên liền trở về thư phòng đọc sách.
----------------------------------
“Ngày hôm qua thái tử phi có ra ngoài không?” Vũ Dương hỏi hai hạ nhân nàng phái tới giám thị hành tung của Dung Vũ Ca.
“Bẩm đại công chúa không có, đêm qua thái tử phi luôn trong tẩm cung, không có đi ra ngoài.”
“Xác định?” Vũ Dương nghiêm nghị hỏi.
“Bẩm không!” Hai người đồng thanh đáp. Đêm qua sau khi thái tử đi vào tẩm cung, cũng chỉ có một cung nữ rời khỏi đây, không hề nhìn thấy thái tử phi. Bọn họ vốn đều là thủ vệ phủ tướng quân, cũng không ít lần thấy Dung Vũ Ca, mà nàng mỗi khi xuất hiện đều rất yêu diễm, đến nỗi ấn tượng của bọn họ đối với Dung Vũ Ca đã hình thành tư tưởng chủ quan, cho nên đêm qua khi một cung nữ thấp kém rời khỏi tẩm cung cũng không làm cho họ chú ý quá mức.
Đúng lúc này Vũ Dương trông thấy thiếp thân thị nữ của Dung Vũ Ca là Thiến Nhi đang cầm khăn trải giường đi qua đang cúi chào Vũ Dương.
“Hồi bẩm nương nương, cái này là lúc nô tỳ thu dọn giường buổi sáng mới thấy. Cũng kỳ quái, nguyệt sự của thái tử phi còn chưa tới, không hiểu sao lại có vết máu?” Thiến Nhi khó hiểu nói.
“Đưa đây bản cung xem.” Vũ Dương cầm lấy sàng đan, trên bề mặt quả nhiên có vết máu. Vũ Dương tự hỏi không lẽ nàng đã thực sự cùng Hiên nhi viên phòng? Kỳ thật chuyện này cũng không phải không có khả năng, nàng ắt hẳn vì không muốn mẫu thân ở thế đối lập với Vệ Minh Khê nên mới hy sinh trinh tiết. Nếu Cao Hiên có thể an ổn ngồi lên ghế thái tử, cũng chính là bảo vệ Vệ Minh Khê, việc này xem ra có thể là như vậy. Nhưng Vũ Dương vẫn thấy nếu không được nhìn tận mắt thì vẫn không thể xem là đúng được.
“Thái tử phi hiện đang ở đâu?”
“Thái tử phi đang ở bên trong tắm rửa ạ.” Thiến Nhi thành thật trả lời.
Vũ Dương lập tức đi vào, bởi vì Vũ Dương là đại công chúa, lại là mẫu thân của thái tử phi nên không một ai dám ngăn cản nàng. Vũ Dương cứ thế tiến vào liền nhìn thấy thân hình nữ nhi xích loã đang nằm trong hồ, bờ vai trắng nõn nà hiện rõ ràng trên mặt nước. Trên người nàng có nhiều dấu vết ân ái vô cùng chân thật, cái này tuy không thể giả nhưng cũng không thể nói lên điều gì.
“Ngươi giơ tay lên ta xem”. Vũ Dương nói với nữ nhi.
“Mẫu thân, sao người lại tới đây?” Dung Vũ Ca kinh ngạc từ trong làn nước đứng lên, điều này lại càng thuận tiện cho Vũ Dương nhìn thấy rõ ràng dấu vết còn lưu lại của người cùng hoan ái với nàng.
Quả thật Vũ Dương thấy rất nhiều vết hôn, thậm chí trên đùi, trên hông nàng cũng có mờ mờ ẩn ẩn rất nhiều ấn ký, Vũ Dương cảm thấy xấu hổ vội vàng chuyển dời tầm mắt. Nhìn đến cánh tay bóng loáng của Dung Vũ Ca, dấu thủ cung sa đỏ tươi cũng đã tiêu thất. Vũ Dương lúc này mới khẳng định được nữ nhi đã thực sự không còn tấm thân xử nữ.
“Không phải ngươi đối Vệ Minh Khê có loại tình cảm hoang đường kia sao, sao có thể cùng Hiên nhi viên phòng?” Vũ Dương nhìn thẳng vào mắt Dung Vũ Ca chất vấn.
“Vệ Minh Khê không biết tình cảm của con, người không biết thái tử biểu đệ có hình dạng rất giống nàng sao? Lúc trước con tuyển hắn cũng chính vì lý do này. Mẫu thân, hắn là hôn phu của con, là nữ tế của người, dù sớm hay muộn ngôi vị hoàng đế cũng là của hắn, con cũng sẽ là hoàng hậu, người đừng quản việc của Vệ Minh Khê nữa được không?” Dung Vũ Ca trào phúng nói, có vẻ như rất cam chịu.
“Ngươi rốt cuộc vẫn là vì nàng!” Vũ Dương nheo mắt tức giận, vừa rồi nàng còn có chút cao hứng vì nữ nhi vẫn còn có thể chung đụng với nam tử, không đến mức vô phương cứu chữa. Nhưng kết quả thì sao, Cao Hiên chẳng qua chỉ được coi là kẻ thế thân đáng thương, viên phòng cũng chỉ vì bảo vệ Vệ Minh Khê, điều này làm cho Vũ Dương vô cùng tức giận.
“Không phải người không đồng ý cho con cùng nàng một chỗ sao? Giờ chẳng lẽ còn không cho con bảo vệ nàng?” Dung Vũ Ca hỏi lại mẫu thân. Bề ngoài, nàng tựa hồ đáp ứng mẫu thân không lại gần Vệ Minh Khê,nhưng trên thực tế Dung Vũ Ca đối với mẫu thân chính là bằng mặt không bằng lòng.
“Tốt thôi, chỉ cần ngươi cứ ở một chỗ cùng Hiên nhi, cắt đứt ý niệm hoang đường trong đầu, ta sẽ lập tức đáp ứng ngươi. Ngôi vị hoàng đế này sớm muộn gì cũng sẽ là của Hiên nhi, nhưng ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào cướp ngôi vị hoàng đế của cữu cữu ngươi. Chỉ cần Vệ Minh Khê không quá phận nóng lòng muốn cho Hiên nhi đăng cơ, mẫu thân có thể nhắm mắt làm ngơ.” Xem ra Vũ Dương chỉ cần nữ nhi chặt đứt ý niệm hoang đường trong đầu thì nàng tất nhiên sẽ đem thứ tốt đẹp nhất lưu lại cho nữ nhi, bao gồm cả ngôi vị hoàng hậu tương lai.
“Mẫu thân, hoàng đế cữu cữu không còn là hoàng đế cữu cữu ngày trước, Vệ Minh Khê làm hết thảy cũng chỉ vì tự bảo vệ mình….” Dung Vũ Ca nói tốt thay Vệ Minh Khê.
“Đủ rồi, chuyện của Vệ Minh Khê, ngươi không cần quản.” Vũ Dương lãnh đạm nói. Nàng không thích nghe nữ nhi nhắc tới Vệ Minh Khê một chút nào hay vì Vệ Minh Khê mà lên tiếng. Vốn Vũ Dương đối Vệ Minh Khê vẫn còn có chút hảo cảm, nhưng từ khi biết nữ nhi đối với nàng có ý niệm như vậy trong đầu, hơn nữa còn thêm cả chuyện đêm qua, nên càng lúc càng không có hảo cảm với nàng.
Vũ Dương công chúa đi rồi, trong lòng Dung Vũ Ca âm thầm thở phào một hơi. May mà đã an bài từ trước không để bại lộ điều gì, mẫu thân ắt hẳn đã tin tưởng, cũng sẽ không còn quá mức hà khắc với Vệ Minh Khê nữa.
Nàng sẽ không bao giờ để mẫu thân và Vệ Minh Khê đứng ở hai phía đối lập..