Lúc Như Ý tìm được ta thì có chút nghi ngờ đối với dáng vẻ ngẩn người của ta. Hắn lặp đi lặp lại rất nhiều lần, ta mới nghe được hắn đang nói: Hoàng thượng, thuyền của Võ Hiếu Giai đã sắp đến, Lý Tế cùng quan viên bộ Lễ đã ra nghênh đón. Bộ Lễ hỏi hoàng thượng...
Ta xoa mặt: Ta lập tức tới đó. Ta nói.
Cứ như vậy, cho dù có rất nhiều chuyện ta muốn tìm gặp A Nam thì hôm nay cũng không kịp.
Võ Hiếu Giai là một nhà nho lớn, mấy chục năm gần đây Đại Triệu vẫn bị vây trong chinh chiến, văn thơ không được hưng thịnh, những nho sĩ như hắn ở Đại Triệu không còn nhiều. Cho nên lúc thuyền chở Võ Hiếu Giai dọc theo Lạc Thủy đến bến thuyền ở dưới đài Đồng Tước, cho dù mưa lớn thì vẫn có rất nhiều quan viên và dân chúng đi tới đón tiếp.
Ta thấy huynh đệ Đặng gia ở trong đám người, bọn họ là người quen của Võ Hiếu Giai, khi làm lễ gặp mặt thì cũng có chút cảm xúc vui sướng của những người trùng phùng sau cửu biệt. Ta nghe bọn hắn tán gẫu mấy câu, câu nào cũng không rời hai chữ công chúa. Lúc này trông Võ Hiếu Giai có tinh thần hơn rất nhiều so với lúc hắn còn làm tù nhân. Vừa thấy ta, hắn lập tức bước lên trước, quỳ xuống khấu đầu: Hoàng thượng, đã lâu không gặp.
Ta cười: Võ đại nhân mạnh khỏe, từ biệt hơn nửa năm, chúng ta lại gặp mặt.
Lão đầu này liền cảm động đến mức muốn rơi nước mắt: Không có hoàng thượng cũng sẽ không có Võ Đức hôm nay. Hắn lại khấu đầu: Võ mỗ không dám không nhớ.
Ta vội tiến lên dìu hắn đứng dậy: Trẫm rất nể trọng bậc túc nho (nhà nho có hiểu biết uyên bác) như Võ đại nhân, hy vọng ngươi có thể làm tốt vị trí chủ khảo của kỳ thi năm nay, không khiến trẫm thất vọng.
Lão thư sinh này nắm lấy cánh tay ta rưng rưng nước mắt.
Có vẻ như ta lại đã mua được lòng người.
Chỉ là hắn cũng không quên một chuyện: Thay mặt lão già này gửi lời hỏi thăm tới công chúa.
Mưa vẫn rơi xuống đều đều, sau khi dàn xếp ổn thỏa cho Võ Hiếu Giai thì quan viên và dân chúng dần tản đi.
Ta chú ý tới hai huynh đệ Đặng gia vẫn lặng lẽ đứng chung một chỗ vừa nói gì đó. Huynh đệ bọn họ phong tư lỗi lạc, tùy tiện đứng như vậy cũng khiến không ít người ghé mắt nhìn theo, hơn nữa Đặng Hương vốn chỉ là một người dân thường nhưng hôm nay cũng mặc một thân y phục màu trắng thư sinh, đứng ở giữa đám người lại trở nên nổi bật nhất.
Trong lòng ta đột nhiên bất bình, nhớ tới ở tiểu viện trong Thái y viện kia, A Nam từng khóc lóc kể lể với Đặng Hương về tình cảnh của mình, nói rằng trong lòng lạnh như bị ngâm trong nước đá. Trong lòng A Nam khó chịu, tại sao hết lần này tới lần khác đều là tìm Đặng Hương nói chuyện?
Ánh mắt Đặng Hương vô ý quét qua ta một cái, dường như còn làm động tác vuốt cằm gật đầu. Người này ngay cả chỉ làm một động tác nhỏ như vậy cũng vô cùng tiêu sái.
Tiểu tử Đặng Vân kia đi tới trước mặt ta: Hoàng thượng vừa rồi có nghe được không?
Nghe được cái gì? Ta ngạc nhiên.
Dân chúng ở đây đều nói hoàng thượng anh tuấn. Đặng Vân cười có chút giễu cợt: Thật là! Nhị ca của ta vốn được gọi là bậc mỹ nam trong thiên hạ, lại không sánh bằng ngươi, bất quá cũng chỉ vì ngươi là hoàng thượng mà thôi.
Ta cười khổ với tiểu tử này một tiếng, hắn nói đúng. Cũng chỉ vì ta là hoàng thượng, cho nên mười Đặng Hương cũng không sánh bằng một Nguyên Quân Diệu. Thế nào, tiểu tử này còn không phục sao?!
Hoàng thượng cười cái gì chứ, anh tuấn cũng không thể kiếm được cơm ăn. Tiểu tử này lập tức chế nhạo ta: Trách nhiệm của hoàng đế chính là thiên hạ. Hắn nói.
Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Hắn đến nói chuyện phiếm với ta như thế này thật là kỳ lạ.
Hoàng thượng, A Nam vẫn còn đau lòng sao? Hắn hỏi thẳng ta. Tuy rằng giọng nói không lớn nhưng lại khiến ta giật mình đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Không đợi ta lên tiếng, Đặng Vân liền giành phần trả lời trước: Ta chính là của hồi môn của A Nam, nếu không phải nàng sung sướng thì ta sẽ không vui. Lúc nói lời này, vẻ mặt của tiểu tử này vẫn nghiêm trang không chút ý cười: Hoàng thượng đừng nghĩ rằng Võ Hiếu Giai vào thành Lạc Kinh thì có nghĩa là toàn bộ người miền nam đã thần phục, năm nay phía nam mưa nhiều, hoa cỏ kém sắc, đã có người đồn thổi là bởi vì Nam Hương công chúa ở trong cung mệnh thế không vượng. Hắn rất thận trọng gật đầu với ta: Nhị ca của ta nói, thống nhất nam bắc thì dễ dàng, nhưng dung hợp lòng người lại là gánh nặng đường xa, phải trông cậy vào người quân chủ kiên nhẫn và nhân nghĩa lâu dài mới tạo dựng được. Nắm được thiên hạ mà lại không thể ổn định được lòng dân. Hơn nữa diện mạo hoàng thượng anh tuấn, không thể khiến thiên hạ thái bình thì sợ là cũng không thể ngủ yên.
Tiểu tử này lại dám tới dạy dỗ ta! Nghĩ đến vừa rồi hai huynh đệ bọn họ nói với nhau chính là chuyện này, muốn ta đối xử tử tế đối với A Nam, lấy chuyện phía nam và chuyện thiên hạ để áp chế ta. Hai người họ làm sao biết được lòng của ta đối với A Nam như thế nào, ta đâu cần bọn họ tới dạy dỗ ta?! Chỉ là bây giờ tình huống không tiện, ta còn phải lợi dụng bọn gian thần vài ngày nữa.
Nhưng tiểu tử này nói không sai chút nào, ta đành phải nhịn hắn!
Hôm nay ngươi gặp qua A Nam chưa? Ta hỏi hắn.