Trong đêm, bên ngoài biệt thự vây đèn đuốc sáng trưng, nhân viên luân phiên tuần tra nhằm bảo hộ lão đại nhà mình an toàn, Thời Thanh thử cử động thân thể, bên cạnh là tiếng hít thở nhẹ nhàng nói cho cậu biết nam nhân đã ngủ thiếp đi.
Nam nhân này đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, thứ bình thường không thể làm hắn mắc mưu, mà ngày mai hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ hoài nghi, Thời Thanh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh phun ra thứ còn ngậm bên trong miệng, súc miệng lần nữa mới trở lại giường, động tác cậu nhu hòa đưa tay sờ đến mặt nạ trên người nam nhân, sau đó chậm rãi kéo ra.
Mặt nạ rất dễ dàng bị bong lên, lòng Thời Thanh nhảy lên kịch liệt, khẩn trương đến liền hô hấp trong nháy mắt đều ngừng lại, cậu ghé vào trên thân nam nhân mượn đèn pha bên ngoài nhìn kĩ, nhưng mà, cũng không phải là gương mặt cậu rất quen thuộc kia.
Nam nhân trên giường tướng mạo phổ thông, ở cằm còn có một đường sẹo tinh tế, Thời Thanh không biết lúc này trong lòng là may mắn hay là thất lạc, cậu nhẹ nhàng đặt mặt nạ trở về, sau đó nằm xuống trở mình đưa lưng về phía Thiệu Khiêm.
Sáng ngày thứ hai lúc Thiệu Khiêm tỉnh lại bên cạnh đã không có người, ngày hôm qua anh cũng không tiếp tục chạm vào người cậu, chỉ là buổi tối đem cậu ấn trên giường hôn hồi lâu, chốc sau anh mới phát giác được có điều không thích hợp.
Lúc ăn điểm tâm Thời Thanh che mắt bị Thiệu Khiêm ôm vào trong ngực, nam nhân gỡ mặt nạ xuống để ở một bên, nhìn cậu bộ dáng nhu thuận, thế nào cũng không giống là người đã hạ độc mình, nhưng cậu ấy xác thực đã làm thế.
Buổi sáng khi Thời Thanh đang tắm, anh đã gọi Lữ Toản tới hỏi qua, đêm qua từ dưới cống nước hắn đã tìm được loại thuốc mới nhất còn chưa kịp hòa tan, không màu không mùi, thậm chí khiến cho người ta không phát hiện được mình bị hạ độc, chỉ là không biết vật nhỏ này làm thế nào có thể mang vào phòng.
Thời Thanh bất an ngồi trên đùi nam nhân, gã đút từng muỗng từng muỗng canh cho cậu, có thể là tối hôm qua làm chuyện xấu, nên hôm nay cậu luôn cảm thấy nam nhân có gì đó khác lạ, tuy nói cho cùng dù không làʍ t̠ìиɦ nam nhân này hầu như luôn thích ôm lấy cậu, nhưng cảm giác vẫn không giống trước kia.
Lại một muỗng canh đưa đến bên môi, Thời Thanh lắc đầu, "Tứ gia, tôi đã no rồi......"
"Ăn thêm chút nữa, giữa trưa chúng ta sẽ đến căn cứ liên hoan, cậu cũng đi cùng tôi." Tay Thiệu Khiêm vuốt vuốt eo cậu ra hiệu cậu há mồm.
Thân thể Thời Thanh cứng đờ, lập tức muốn từ trên người hắn tuột xuống, miệng nói: "Ngài bảo......" Cậu xấu hổ tiếp tục nói, "Ngài bảo chỉ cần cho Ngài chơi tôi ngoài vườn hoa thì sẽ không đưa tôi đến đó mà......"
Thiệu Khiêm nhìn chiếc thìa bên trên bị Thời Thanh làm động đổ canh lên người mình, gã ném thìa về bát, "đinh" một tiếng vang ở phòng ăn phát ra thanh âm cực lớn, thân thể trong ngực lập tức an tĩnh lại không còn dám động đậy.
Thiệu Khiêm dù bận vẫn ung dung ôm chặt người trong ngực thêm chút, đầu lưỡi liếʍ liếʍ vành tai phấn nộn của Thời Thanh, ghé vào lỗ tai cậu mập mờ nói: "Không phải tôi đây còn chưa có đυ. cậu sao?"
"Hiện tại...... Hiện tại làm có được hay không? Tôi không muốn đến căn cứ......"
"Vợ dâm nhỏ, cưng là đang cùng ta cầu hoan sao?"
Đôi mắt Thời Thanh bị bịt, giác quan liền càng thêm rõ ràng, khí tức cuồng dã của nam nhân đập vào mặt, mang theo khí thế muốn xé nát cậu mà ăn, bất quá mới cách một ngày không làʍ t̠ìиɦ cùng hắn mà thôi, du͙© vọиɠ đã lớn đến làm cậu sợ hãi.
Thời Thanh ngồi trên đùi Thiệu Khiêm bất an cắn môi, hồi lâu, Thiệu Khiêm mới một lần nữa nắm eo của cậu ôm cậu lên để qua một bên, sau một trận thanh âm sột soạt, một bàn tay đưa đến tháo vải đen xuống để lộ đôi mắt bên dưới.
"Yên tâm, không phải đem ngươi cho lão già kia, chỉ cùng đi ăn một bữa cơm mà thôi."
Sau khi Thời Thanh thích ứng được ánh sáng nhìn lại, Thiệu Khiêm đã một lần nữa mang mặt nạ lên.
Nghe được lời hắn nói, Thời Thanh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu là đến căn cứ trước đó, vậy máy truyền tin của cậu có lẽ có thể lấy ra.
Cả một buổi sáng bầu không khí trong biệt thự cũng không quá thích hợp, Thiệu Khiêm cùng Lữ toản sau khi vào thư phòng từ đầu đến cuối cũng không có đi ra, bên ngoài nhân viên tuần tra tăng không ít, bên hông lão quản gia căng phồng, nhìn kĩ một chút liền biết đó là vật gì.
Súng.
Nói cách khác, bọn họ hôm nay sẽ có hành động.
Mãi cho đến giữa trưa, lúc Thiệu Khiêm bước ra đã một lần nữa đổi xong âu phục, nam nhân vai rộng eo hẹp, lồng ngực rộng lớn, hai chân thon dài, dưới lớp quần áo là cơ bắp cứng rắn, cởi quần áo ra sẽ tràn đầy hóc môn giống đực.
Điển hình của loại mặc quần áo trông gầy, thoát ra toàn bắp thịt.
Chỉ là, cậu lại nghĩ tới đêm qua cởi mặt nạ xuống lại là gương mặt kia, gương mặt đó thực sự quá phổ thông, sinh trưởng ở cái dáng người như thế này nhìn sao đều cảm thấy không hài hòa.
Thiệu Khiêm cất bước từ trên lầu đi xuống, Thời Thanh có thể cảm giác được ánh mắt nam nhân thời thời khắc khắc rơi vào trên người cậu, phảng phất có thể đóng xuyên qua cậu.
"Thiếu gia."
"Ừm."
Lúc Thiệu Khiêm bước tới bật cuối thang lầu, lão quản gia cung kính hô một tiếng, Thiệu Khiêm đáp lại sau đó trực tiếp đi về phía Thời Thanh.
"Đi thay quần áo, chúng ta cần phải đi."
Thời Thanh nhìn nhìn mình, một thân áo len màu trắng lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, trên đùi là quần dài bình thường, chỉ là lòng bàn chân giẫm lên đôi dép lông nhung thật sự cần đổi, cậu thăm dò hỏi, "Tôi không thể mặc cái này sao?"
Thiệu Khiêm đưa ánh mắt ở trên người cậu quét một vòng, "Không thể, mang ra ngoài mất mặt."
"Quản gia, đến tủ quần áo ở giữa đem hai bộ lễ phục tới cho cậu ấy chọn."
"Vâng."
Cuối cùng lúc cậu mặc vào xong là một thân lễ phục đuôi én màu đen, cổ áo bên trên còn đeo một cái nơ đỏ chót hoạt bát, cậu có chút bó tay bó chân, cậu không quen mặc loại quần áo chỉnh tề như thế, hơn nữa còn là đi gặp những tên tội phạm ma túy.
Dưới mắt những lão đại ma túy ấy, cậu chính là đồ chơi nhỏ được Thiệu Khiêm nuôi, làm gì có đồ chơi nào lại ăn mặc giống thiếu gia?
Thiệu Khiêm nhìn thấy hài lòng, đưa tay nắm lấy eo cậu đi ra bên ngoài.
"Tứ, Tứ gia, tôi có thể mặc quần áo bình thường hay không, tôi......"
"Lão đầu tử kia thích loại người song tính có phong cách ăn mặc thanh lịch, nhất là ai xinh đẹp."
Một câu của Thiệu Khiêm liền đem lời đang nói của Thời Thanh phá hỏng, Thời Thanh không dám nói nữa, sợ hãi nam nhân hỉ nộ vô thường một hồi lại đem cậu một đi không trở lại.
Căn cứ cách biệt thự Thiệu Khiêm không quá xa, lái xe mười mấy phút liền đến, Thời Thanh lơ đãng đánh giá tình huống bên ngoài, cậu rất hiếu kì, bọn buôn ma túy này làm thế nào chiếm được hòn đảo to như thế làm của riêng, trên bản đồ vệ tinh cũng không thấy hiển thị.
Cậu phải nghĩ biện pháp biết rõ ràng toạ độ hòn đảo này, sau đó dùng máy truyền tin truyền về.
Xe dừng lại, Lữ Toản bước xuống đứng bên cạnh xe tuần tra bốn phía, chờ bảo tiêu đằng sau đều xuống xe vây tới mới mở cửa để Thiệu Khiêm dắt Thời Thanh ra ngoài.
Nhìn cẩn trọng đến như vậy, có vẻ nội bộ bên trong ổ ma túy này cũng tồn tại vấn đề rất lớn.
"Đừng nhìn loạn."
Lúc cậu chưa kịp thu hồi ánh mắt dò xét liền bị Thiệu Khiêm nắm chặt, nam nhân ghé vào lỗ tai cậu trầm thấp cảnh cáo.
Nam nhân một đường siết chặt eo cậu đi ngang qua một nhóm tuần tra đồ tây đen nghiêng mình chào hỏi, ánh mắt Thiệu Khiêm không thèm nhúc nhích một chút, thẳng tắp hướng về phòng liên hoan đi đến.
Đứng bên cạnh cửa lớn đóng chặt, Lữ toản đưa tay đẩy cửa ra, Thời Thanh không tự giác hướng vào ngực Thiệu Khiêm chen chúc, lập tức phát giác được tay nam nhân đang ôm eo cậu cũng siết chặt thêm một chút, sau đó đưa cả cậu cùng đi vào.
"Ha, lão tứ, có được mỹ nhân liền vài ngày cũng không lộ diện, làm sao, mắc vào bên trong ôn nhu hương bỗng dưng không bò dậy nổi?"
Bọn hắn vừa mới đi vào, một nam nhân đầu tóc đỏ liền phát ra âm thanh cười nhạo, ngữ khí mang theo khinh thường, tràn đầy địch ý.
"Lão Ngũ, bớt tranh cãi." Một nam nhân râu quai nón khác trách cứ đưa mắt nhìn tóc đỏ, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi vào trên người Thời Thanh, nhìn cách cậu ăn mặc một thân, nói: "Lão tứ, đây chính là mỹ nhân cậu mới có sao? Cũng đừng quá nuông chiều."
"Đại ca, đã lâu không gặp, anh mới từ biên giới trở về." Vẫn như cũ là âm giọng điện tử lạnh lùng, tuy nói là hàn huyên, lại không có nửa điểm tình cảm.
"Ừm, vừa về đến liền nghe nói có cớm trà trộn vào, đây chính là lần đầu tiên, theo lý thuyết cớm hẳn là không qua nổi vòng xét tuyển thứ nhất." Trần Nham cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiệu Khiêm.
"Không biết, chắc có người không còn dùng được."
Thiệu Khiêm vừa dứt lời, một đa͙σ kình phong liền hướng bên này đánh tới, Trần Nham lách mình tránh sang một bên, thân thể Thời Thanh cơ hồ lập tức phản xạ có điều kiện căng cứng cơ bắp, chỉ là kẻ bên người một mực nắm cả cậu sang ôm một cái vừa hay tránh được chân Tiêu Khải An đá đến.
Thiệu Khiêm đặt Thời Thanh ngồi lên bàn cơm, trước khi Tiêu Khải An lần nữa xông tới nhanh chóng nói, "Ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích." Sau đó lại lao ra cùng Tiêu Khải An đánh thành một đoàn.
Hai thân hình cao lớn ngang nhau hiển nhiên đều sẽ dùng cách đấu chuyên nghiệp, Thiệu Khiêm nhanh nhẹn như báo đen, động thủ nhiều lần đều là sát chiêu khát máu, người ở đây lại không có một ai đi lên can ngăn.
Thời Thanh ngoan ngoãn ngồi trên bàn cơm quan sát vẻ mặt của tất cả mọi người, Trần Nham không thèm để ý bưng ly rượu quan sát, trận đánh nhau này rõ ràng là lão đại khơi mào, hắn vẫn đứng ở một bên có chút hăng hái nhìn xem kịch, không có chút nào là người vừa mới tiến lên hảo hữu với Thiệu Khiêm.
Còn có một người...... Lúc Thời Thanh nhìn sang người kia không nháy mắt một cái nhìn vào cậu, cậu liền bị người ngồi tại nơi hẻo lánh đó nhìn cho da đầu tê dại, không biết làm sao, đôi con mắt thâm sâu kia làm cậu có loại cảm giác bị độc xà nhìn chằm chằm, trong lúc nhất thời muốn đem ánh mắt mình từ trên người hắn dời đi cậu đều làm không được, toàn thân lại cảm giác có lũ côn trùng nhỏ đang bò.
Người kia đối với cậu cười cười, lắc lư chén rượu trong tay một chút, một gương mặt mang theo hứng thú, sau đó nghiêng đầu sang chỗ khác lần nữa đưa ánh mắt về phía hai người đang đánh nhau.
Thời Thanh nhất thời có chút không bình tĩnh nổi, người kia hẳn là lão tam Thôi Nghị, theo tư liệu biểu hiện......
Hắn chính là kẻ phụ trách chế tác ma tuý, căn cứ vào tất cả các loại hình ma tuý đều xuất ra từ tay của hắn.
Đột nhiên, một cái tay ôm lên eo của cậu, lời nói bỗng nhiên ở bên tai vang lên, cậu vậy mà lại không phát giác người này tới gần, Thời Thanh nhất thời bị sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, quay đầu liền thấy một nam nhân hơn năm mươi tuổi đứng ở phía sau đối diện cậu mà cười.
Thời Thanh giật mình ngồi trên bàn không cách nào động đậy, thẳng đến một cái tay khác từ phía trước đem cậu kéo về mới hồi phục tinh thần lại.
Trái tim của cậu nhảy lên kịch liệt lấy, đến hô hấp cũng có chút gấp rút.
Ông trùm ma tuý.
Dẫn đầu hang ổ tội phạm ma túy.
Nhưng cậu vừa mới bị Thôi Nghị nhìn chăm chú liền tới Bàng Vinh Đức đến gần đều không phát giác được, trực giác nói cho cậu biết, người này mười phần nguy hiểm.
Nơi này mỗi người đều so với cậu là kẻ chỉ từng tập luyện nguy hiểm hơn rất nhiều.
Thiệu Khiêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh của Thời Thanh trong ngực mình một chút, cậu như là một bé thỏ trắng đi vào ổ sói, Thiệu Khiêm đột nhiên có chút hối hận dẫn cậu tới đây, tay gã vuốt vuốt mặt Thời Thanh, chất giọng điện tử cũng dịu dàng hơn, "Đừng sợ."
Thời Thanh lấy lại tinh thần nhẹ gật đầu, kinh nghi chưa định lại nhìn về phương hướng Thôi Nghị, người kia đã cười cùng Trần Nham bắt chuyện, phảng phất cảm giác vừa rồi của cậu đều là ảo giác.
Thiệu Khiêm thuận theo ánh mắt cậu nhìn sang, vừa vặn cùng Thôi Nghị chạm ánh mắt, con ngươi anh nguy hiểm híp híp, chậm rãi đem thân thể xụi lơ trong lòng ôm chặt.
"Được rồi, cha con chúng ta hôm nay thật vất vả mới có thể đến đông đủ, cùng nhau ăn bữa cơm đi." Bàng Vinh Đức lấy gậy chống đứng trên thượng vị cao giọng nói chuyện, nguyên bản gian phòng đang ầm ĩ lập tức an tĩnh xuống.
"Vâng, cha."