Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 6: Chấp nhận thân phận mới

Trước Sau

break

Một giấc này của Thời Thanh thẳng tới sáng ngày thứ hai, vừa tỉnh lại cũng còn có chút mơ hồ, bụng nhỏ lại hợp thời kêu lên réo rắt.

Từ buổi sáng hôm qua có ăn một chút cho tới bây giờ chưa có gì vào bụng, lại trải qua một ngày làʍ t̠ìиɦ vật vã, tối hôm qua còn không giống đi ngủ, mà là hôn mê.

Rửa mặt xong cậu lấy trong tủ quần áo một bộ để mặc, đối với y phục trong tủ treo quần áo tại sao có đồ đúng số đo của cậu, Thời Thanh cũng không thấy có gì kỳ quái, dáng người song tính đều nhỏ nhắn tinh tế, Thiệu Khiêm quyền lực như vậy đương nhiên bên cạnh sẽ không thiếu người tình, chỉ là......

Cậu khẽ nhếch môi, mở cửa phòng ngủ xuống lầu, trên đường cứ cách mấy mét sẽ có một bảo tiêu đứng canh. Thời Thanh đi xuống lầu, lão quản gia chào đón cậu cười tủm tỉm, bộ dạng hiền lành không hề giống loại người thường bên cạnh Thiệu Khiêm, "Thời thiếu gia rời giường rồi? Cậu chủ trước khi đi đã phân phó phòng bếp chuẩn bị sẵn thức ăn nóng, cậu ăn cơm trước đi!"

Thời Thanh không được tự nhiên gật gật đầu, lúc cậu ở nhà cùng chúc Ninh Viễn mọi thứ đều tự mình làm, trước đó Chúc Ninh Viễn cũng đã nói sợ cậu mệt mỏi muốn tìm người hầu đều bị cậu cự tuyệt. Thời gian đó dường như cả thế giới chỉ có hai người là cậu cùng chồng, bây giờ đột nhiên được hầu hạ, tự nhiên lại thấy không quen.

Rất nhanh, từng dãy người hầu bày đồ ăn lên bàn, Thời Thanh trợn mắt há mồm, cái này là...... Mãn Hán toàn tịch sao? (Đại tiệc hoàng gia Mãn - Hán.)

Lúc đang ăn cơm, cậu dường như lơ đãng mở miệng hỏi: "Tôi...... Khi thấy buồn chán có thể ra ngoài đi dạo một chút không?"

Máy truyền tin của cậu vẫn còn giấu ở phòng tắm trong căn cứ trước đó.

Lão quản gia gật gật đầu: "Tứ gia nói cậu có thể đi dạo trong trang viên, nếu muốn ra ngoài phải có ngài ấy cùng đi mới được."

Vậy chính là không thể.

Bất quá Thiệu Khiêm thông minh như vậy, cậu cũng không thể quá sốt ruột, bây giờ nhìn bộ dạng này, Thiệu Khiêm là muốn giữ cậu lại, cậu lúc đầu cũng là muốn câu dẫn Bàng Vinh Đức, bây giờ theo Thiệu Khiêm, nɠɵạı trừ đổi sang người khác, kết cục đều là giống nhau.

Ngủ một đêm cậu cũng nghĩ thông, đã tới đây, thân thể cũng bị người chiếm được, cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, những thiếu niên song tính vô tội kia quá thảm, dù không phải tận mắt nhìn thấy, cậu cũng là người song tính, bị hành hạ đến chết như thế nhất định rất thống khổ, cậu chỉ có khiến đường dây ma tuý này toàn bộ sa lưới mới xem như an ủi những người song tính kia!

Hôm qua dày vò quá nhiều, đến cuối cùng tâm lý cậu đều sập sạch sẽ, cũng không biết Thiệu Khiêm có hoài nghi gì mình hay không.

Cơm nước xong xuôi Thời Thanh đi ra biệt thự, bên ngoài bị bảo tiêu vây như là lồng sắt, đáng tiếc cho vườn hoa xinh đẹp này, l*и cậu vẫn còn sưng đỏ, đi đường rất khó chịu, nhưng cũng không muốn ở mãi trong phòng, sau khi ra ngoài tìm cái xích đu tựa lên nhắm mắt lại.

Lúc Thiệu Khiêm trở về nhìn thấy chính là một màn này, xe dừng ở bên ngoài cũng không đánh thức người đang ngồi trên xích đu trong vườn hoa, gã vừa mới đi tới bảo tiêu liền muốn lên tiếng chào hỏi nhưng bị đưa tay ngăn lại, Tứ gia đi thẳng đến giữa hoa viên dừng bên cạnh xích đu.

Khuôn mặt Thời Thanh dưới ánh mặt trời chiếu xuống lộ ra ửng đỏ, lông mi dày in xuống mí mắt một chiếc bóng, mũi nhỏ nhắn theo hơi thở có chút mấp máy, cánh môi hồng nhuận hơi hơi mở ra, trên mặt bày biện ra biểu cảm an nhàn, một cảnh năm tháng bình yên.

Gã đưa mình thoát khỏi ý nghĩ.

Thiệu Khiêm có chút buồn cười, tay cũng không tự chủ với tới muốn sờ gương mặt non nớt của cậu, còn chưa tới gần bao nhiêu người trên đu dây đột nhiên mở mắt ra.

Gã lại quên, người này chính là cảnh sát, sao lại ngủ mà không có cảnh giác gì.

Thời Thanh vừa tỉnh ngủ đôi mắt dưới ánh mặt trời hơi sáng lại có chút sắc bén, khi nhìn thấy là Thiệu Khiêm lại tranh thủ thời gian thu hồi thần sắc chuyển biến thành ngây thơ.

Thật là đứa trẻ thích đóng kịch!

"Sao lại ngủ ở đây?"

Âm thanh điện tử vẫn như cũ không có tí tình cảm, nhưng chí ít Thời Thanh không nghe ra sát ý.

Thời Thanh ngẩng đầu, trên mặt còn mang theo nét hồn nhiên vừa tỉnh ngủ, do dự một chút lại vươn cánh tay, "Trong phòng quá khó chịu, tôi muốn đi dạo một chút."

Thiệu Khiêm đưa tay ôm cậu ngồi lên đu dây, đặt cậu trên chân mình, "Lần sau đừng ngủ bên ngoài, dạo một lát thôi rồi vào trong."

"Vâng."

Thời Thanh nhu thuận gật đầu, vùi đầu chui vào lồng ngực Thiệu Khiêm, "Tứ gia, những người song tính ngày hôm qua......"

"Đã chết." Thiệu Khiêm đưa tay sờ đầu của cậu, Thời Thanh lúc ngủ không ngoan, có một túm tóc luôn luôn vểnh lên, Thiệu Khiêm liền dùng đầu ngón tay càng không ngừng chơi đùa tóc cậu.

"Ngài...... Vì sao không cứu bọn họ?"

"Cứu không được."

Thiệu Khiêm nhìn Thời Thanh ngẩng lên khuôn mặt nhỏ, gã đột nhiên có loại xúc động, muốn gỡ ra mặt nạ hôn cậu.

"Ngài cũng không cứu được sao? Vậy còn tôi? Vì sao có thể mang tôi về đây?"
Bởi vì lão già đó phải tìm ra thứ có thể uy hiếp khống chế tôi.

"Bởi vì...... Lão già nghe tôi nói cái lỗ nhỏ phía dưới của cậu rất thoải mái, lúc nào lão phát tình sẽ bảo tôi mang cậu tới cho lão chơi vài nháy."

Lời này vừa nói ra, thân thể trong ngực quả nhiên cứng ngắc, Thiệu Khiêm ác ý mở miệng, dù sao đều là giọng điện tử, cũng sẽ không nghe ra ngữ khí gã không tốt, "Sao? Chừng nào thì em mới nghỉ ngơi tốt, nói với tôi, tôi mang em tới đó?"

"Đừng, không muốn!" Thời Thanh lắc một cái lập tức đưa tay ôm chặt cổ gã, vành mắt đều có chút đỏ lên, "tôi, tôi có thể chỉ cho ngài làm hay không..."

"Chỉ để tôi cᏂị©Ꮒ em?" Thiệu Khiêm ngẩng đầu nhìn bọn bảo tiêu, bọn họ lập tức hiểu ý cùng nhau quay người, Thiệu Khiêm đưa tay cách quần áo vuốt vuốt núm vυ" nhỏ mẫn cảm, "Hôm qua lúc đ*t cậu cũng không thấy màng trinh."

Vò nắn núm vυ" xong, gã lại dùng tay chậm rãi sờ xuống dưới, thuận theo quần của cậu luồn vào trong xoa lấy chim nhỏ của cậu.

"A..... Không, đừng làm ở bên ngoài, chúng ta vào trong đi...... "Thời Thanh đỏ mặt vùi vào cổ Thiệu Khiêm, thân thể cũng mẫn cảm vặn vẹo uốn éo ý đồ né tránh cái tay làm loạn kia.

Mặc dù bọn bảo tiêu đều xoay người đi, nhưng bọn hắn trải qua huấn luyện vốn tai tinh mắt sáng, ở cùng Thiệu Khiêm lâu đáy lòng càng thêm hiểu rõ, tự nhiên biết bọn họ đang làm cái gì.

"Nói cách khác, cậu đã bị người khác cᏂị©Ꮒ qua, nói không chừng còn là bị rất nhiều người nắc rồi có phải không?" Thiệu Khiêm thuần thục dùng ngón tay đảo quanh đầu khấc cậu, thỉnh thoảng còn mò lấy lỗ cặ© của cậu.

Đáy mắt Thời Thanh chậm rãi nhiễm lên tìиɧ ɖu͙©, cậu khép lại đôi mắt cùng thân thể đấu tranh, miệng run rẩy nói: "A a...... Không phải... Không có bị nhiều người cᏂị©Ꮒ qua ô ưm......"

Hô hấp hai người đều chậm rãi tăng lên, Thời Thanh cắn răng nhưng trong miệng thỉnh thoảng vẫn tràn ra vài tiếng rêи ɾỉ, Thiệu Khiêm hơi thở thô dốc rơi vào đỉnh đầu Thời Thanh, Thời Thanh lại có cảm giác mình lúc này lại bị nam nhân nhấn vào con cặ© hắn mà làm, vòng eo run lắc một cái, chim nhỏ lại trực tiếp bị Thiệu Khiêm sục đến bắn ra.

"Thật da^ʍ đãиɠ a......"

Thiệu Khiêm vươn tay dính dớp tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng chịchc ra trước mắt Thời Thanh, giọng điện tử rõ ràng không hề có tâm tình chập chờn, Thời Thanh lại nghe ra ý tứ trêu đùa bên trong, hai tai đều đỏ lên đến mắt thường có thể trông thấy.

Sao cậu lại da^ʍ đãиɠ như thế, cậu muốn chồng mình cơ......

Thiệu Khiêm đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi trên môi Thời Thanh, Thời Thanh không dám phản kháng, ngoan ngoãn mở miệng tùy ý ngón tay Thiệu Khiêm luồn vào trong kẹp lấy đầu lưỡi cậu khuấy đảo, "Nào, tự nếm thử hương vị của mình, có phải rất ngọt không?"

"Ưm... Không phải...... Tôi không có da^ʍ đãиɠ...... Ô......" Đầu Thời Thanh bỗng nhiên ngửa lên, cần cổ yếu ớt bại lộ trong không khí, không kịp chuẩn bị bất ngờ rêи ɾỉ một tiếng.

Thiệu Khiêm đúng là đang cách áo sơmi của cậu trực tiếp mà chuẩn xác cắn lên núm vυ" cậu.

Thời Thanh lệch qua trong ngực nam nhân, thân eo bị cố định thật chặt, nam nhân đầu tựa vào trước ngực cậu gặm mυ"ŧ, một tay lại vuốt ve vòng eo tế nhuyễn của cậu, sau đó rơi vào trên mông cậu sắc tình mà xoa bóp.

"Đừng mà Tứ gia...... Chúng ta đi vào có được hay không a......" Thời Thanh ôm đầu nam nhân, kɧoáı ©ảʍ bức ra nước mắt óng ánh thuận theo huyệt Thái Dương rơi xuống, "Tôi không muốn ở bên ngoài......"

"Cùng tôi làm tại chỗ này một lần tôi sẽ không đưa cậu đến chỗ lão già đó được hay không? Vợ dâm nhỏ?"

Thời Thanh triệt để bị khi dễ khóc lên, vừa rơi nước mắt vừa gật đầu, nhìn cực kì đáng thương, "ô ô...... Được... Tôi, phía dưới tôi đau, hôm nay có thể hay không......"

Cậu cho tới bây giờ không từng trước mặt nhiều người như vậy làʍ t̠ìиɦ, nước mắt xấu hổ càng không ngừng rơi, lông mi như quạt hương bồ ướt át dính vào nhau, cánh tay vẫn như cũ ngoan ngoãn ôm cổ Thiệu Khiêm không buông.

Con cặ© Thiệu Khiêm đã sưng phồng lên, cách hai tầng quần chống lấy khe mông mập thịt của Thời Thanh, cây hàng nóng hổi rất có tính xâm lược, "Được, hôm nay không làm, chờ cậu nghỉ ngơi tốt mới làm."

Thây cậu khóc đáng thương như thế, Thiệu Khiêm cũng không còn muốn chơi cậu, bàn tay vuốt vuốt gương mặt ướt đẫm nước mắt của cậu, liền ôm người đi về hướng biệt thự.

Trên đường đi Thời Thanh mặt chôn ở trong ngực Thiệu Khiêm, nhúc nhích một chút cũng không dám, cho đến khi vào phòng, cậu mới lơ đãng nhự giọng kêu lên, "Chồng ơi?"

Bước chân Thiệu Khiêm cũng không ngừng lại chút nào, sau khi đặt cậu lên giường mới hỏi, "Cậu đang gọi ai?"

Thời Thanh hơi hạ đáy mắt, đầy hoài nghi ngẩng đầu, lại kêu thêm một tiếng, dịu dàng mềm mại: "Chồng ơi..."

"Tôi thấy cậu là đang thiếu cᏂị©Ꮒ."

 

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thái Tử Tỷ Phu Và Cô Em Vợ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc