Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 23: Đỡ đạn

Trước Sau

break

"Cha."

 

Thân hình Thiệu Khiêm cao lớn ngăn tại cổng, ánh mắt rơi trên người Thời Thanh cùng Bàng Vinh Đức.

 

Thoáng qua một chốc Bàng Vinh Đức cảm thấy trên thân mát lạnh, giống như có thứ gì đó thuận theo xương sống leo lên.

 

Hai tên lính đánh thuê đang giữ lấy Thời Thanh cũng là không tự chủ hơi buông tay, "Bịch" một tiếng, Thời Thanh rơi xuống đất.

 

Cảm giác áp bách trong phòng đột nhiên tăng vọt, mọi người nhất thời đều không kịp phản ứng.

 

Bàng Vinh Đức nhìn về phía Thiệu Khiêm, chỉ thấy gã cũng không dẫn theo nhiều người, chỉ có Lữ Toản, vẫn giữ nguyên quy củ trên đảo.

 

Lão thu lại sát ý vừa nổi lên trong lòng, nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi mặc quần vào, "Két", âm thanh cài thắt lưng trong hoàn cảnh an tĩnh này cực kì vang dội, Bàng Vinh Đức chủ động mở miệng: "Sao nhanh như vậy đã trở lại? Chuyện khu Tây giải quyết xong rồi?"

 

Thiệu Khiêm đáp "Vâng" một tiếng, nhấc chân đi đến chỗ Thời Thanh đang ngồi trên mặt đất, bước chân trầm ổn, trên mặt gã đeo mặt nạ khiến cho người ta không nhìn ra cảm xúc.

 

Trong nháy mắt, hai tên lính đánh thuê giơ khẩu KE7 trong tay lên, nòng súng máy đen ngòm đối diện với Thiệu Khiêm.

 

Bước chân gã vẫn không ngừng, không sợ hãi chút nào, không khí tựa hồ như ngưng trọng.

 

Thời Thanh hơi khẩn trương nhìn Thiệu Khiêm, quỳ trên mặt đất khép lại quần áo mình vừa bị giật ra, như ngừng thở.

 

Không biết vì cái gì, trong khoảnh khắc này khi cậu nhìn thấy Thiệu Khiêm hốc mắt liền trở nên ướt át.

 

Bàng Vinh Đức híp mắt, sau đó giơ tay lên, hai tên lính hạ súng xuống, lão cười một tiếng, "Biệt thự của con bị tập kích, ta lo lắng bảo bối của con bị thương nên đem người tới chỗ này, nếu đã trở về, vậy cũng đón người về đi."

 

Thiệu Khiêm không nói gì, đi đến bên cạnh Thời Thanh ngồi xuống nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cậu, một tay nâng mông Thời Thanh ôm vào ngực, vỗ nhè nhẹ lên lưng cậu trấn an, khi nhìn đến áo Thời Thanh bị xé mở trong mắt hiện lên sát ý, lạnh nhạt nói: "Vậy thì phải cám ơn Cha rồi."

 

Bàng Vinh Đức dường như không nghĩ tới gã sẽ nói như vậy, nhưng nhìn thấy thái độ Thiệu Khiêm đối với Thời Thanh, lão vẫn vui trong lòng.

 

Cũng bởi vì trước mắt Thôi Nghị không có thứ gì có thể khống chế, cho nên việc của Thôi Vân Dương bất kể là ai sai, trực tiếp đều có khuynh hướng đổ về Thiệu Khiêm.

 

Một tên con nuôi có thứ để uy hiếp, sau này cho dù cho có thể kế thừa J.K, cũng vẫn chạy không thoát lòng bàn tay của lão.

 

Vì thế Thiệu Khiêm cùng Thôi Nghị tranh đấu lão lại thấy mừng ngoài ý muốn, dù sao hai phe tiêu hao sức lực càng nhiều, địa vị của lão già hắn càng ổn.

 

Những năm gần đây, Trần Nham và Mạc Viễn Hàng đã bị cớm làm cho sợ vỡ mật nên không trông cậy được, Tiêu Khải An tuy tính cách táo bạo, nhưng lại là đứa bé vâng lời nhất trong năm người, chỉ còn có Thôi Nghị cùng Thiệu Khiêm.

 

Tâm tư sâu nặng, dường như sắp nhảy thoát lòng bàn tay lão.

 

Ánh mắt Bàng Vinh Đức rơi vào người Thời Thanh, chỉ là đáng tiếc loại bảo bối này của Thiệu Khiêm, hắn không có cơ hội hưởng thụ.

 

Bàng Vinh Đức làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, vỗ vỗ vai Thiệu Khiêm, nhấc chân đi ra ngoài, "Đi đi, đón người rồi thì nhanh trở về, trang viên con xảy ra chuyện, ŧıểυ Ngũ cũng bị thương, trở về nhớ cảm ơn nó."

 

"Đã biết."

 

Thiệu Khiêm ôm người ra ngoài, Lữ Toản canh giữ ở cổng, lúc Thiệu Khiêm bước ra cậu đưa mắt liếc qua một cái, khí tức trên thân anh trong nháy mắt trầm xuống.

 

Thời Thanh dĩ nhiên cũng cảm nhận được, cậu vùi mặt vào cổ Thiệu Khiêm, hai cánh tay vòng lấy cổ anh, cả người đều thả lỏng dán lên, giống như chỉ cần có Thiệu Khiêm ở đây, cậu không cần sợ nữa.

 

Ra khỏi tầng hầm, xe liền dừng ở trong nội viện, bước chân Thiệu Khiêm rõ ràng tăng tốc, ôm Thời Thanh hướng đến xe muốn đặt cậu vào trong ngay lập tức.

 

Nhưng còn không đợi anh làm thế, một tiếng súng vang lên ngăn lại bước chân anh.

 

Tất cả lính đánh thuê trong trang viên lập tức hành động, mười mấy giây ngắn ngủi đã bao vây quanh trang viên mấy vòng.

 

Một người thân mang đồ rằn ri khuỷu tay đặt KE7, nhắm họng súng thẳng tắp ngay ở giữa.

 

Một chiếc xe không thèm nhìn họng súng ấy cứ thế tiến đến, trực tiếp dừng ở bên cạnh xe của Thiệu Khiêm, mấy người từ trong đó bước xuống.

 

Cầm đầu chính là Thôi Nghị.

 

Phía sau hắn là...... Thôi Chí.

 

Cánh tay Thiệu Khiêm ôm Thời Thanh thật chặt.

 

Từ trong ngực anh, Thời Thanh ngửa mặt lên muốn nhìn một chút, không ngờ lại đối diện với ánh mắt Thôi Nghị.

 

Ánh mắt hắn ta nhìn cậu vẫn như cũ là muốn ăn tươi nuốt sống, giống như rắn độc, hoàn toàn giống như trước đây khiến cậu không thoải mái.

 

"Lão Tứ chuẩn bị ôm người đi đâu đó? Hôm nay vừa lúc tôi tìm Cha báo cáo chút chuyện, cùng đi đi." Thôi Nghị tiến lên mấy bước, mang nụ cười trên mặt.

 

Thiệu Khiêm đưa tay che khuất gương mặt Thời Thanh, nhấn ót cậu vào trong ngực, thản nhiên nói: "Được thôi, nhưng chuyện nội bộ J.K không thể để người ngoài biết, trước tiên tôi bế cậu ấy vào xe cho người đưa về."

 

Dứt lời Thiệu Khiêm liền ôm Thời Thanh tiếp tục đi về phía xe, lại bị Thôi Nghị hạ thấp người ngăn trở, hai gã đàn ông cao lớn trong nháy mắt giằng co, không ai nhường ai.

 

"Tránh ra."

 

Thời Thanh có thể nghe được sát khí trong giọng Thiệu Khiêm, tay ôm cổ anh cũng siết lại, cảm giác được sát khí trên thân Thiệu Khiêm bởi vì động tác của cậu mà dịu lại, nhưng vẫn như cũ một bước không nhường.

 

So sánh với Thôi Nghị lại tương đối ung dung không vội, tùy ý mở miệng, "Nếu là người cậu yêu, thì chính là người trong nhà, có gì mà không thể nghe chứ."

 

Đám lính đánh thuê xung quanh còn đang chĩa súng vào bọn hắn, hai tên này lại giống như không có cảm giác gì.

 

Ngay khi Thiệu Khiêm chuẩn bị động thủ, Bàng Vinh Đức vốn đã đi vào biệt thự lại bước ra.

 

Ánh mắt quét qua hai người, mở miệng không cho cự tuyệt: "Đều đã trở về, vậy thì vào đi."

 

Thôi Nghị nhún vai, dẫn đầu mang theo Thôi Chí cùng một thủ hạ đi vào.

 

Thiệu Khiêm đứng đó không nhúc nhích, ánh mắt nhìn lướt qua chung quanh, nhìn bố trí của toán lính đánh thuê, Bàng Vinh Đức cũng đang đứng tại chỗ nhìn gã, dường như đang chuẩn bị cho thuộc hạ động thủ bất cứ lúc nào, giáo huấn tên con nuôi không nghe lời này.

 

Thời Thanh đưa tay nhẹ nhàng giật giật cổ áo Thiệu Khiêm, nhỏ giọng nói: "Tứ gia, đi vào......"

 

Thiệu Khiêm cúi đầu nhìn cậu, thanh niên song tính trắng nõn mặt rất bình tĩnh, gã do dự một chút, lúc này mới ôm người bước vào biệt thự.

 

Chỉ là bọn họ vừa đi vào, lính đánh thuê đã vây quanh một vòng trong đại sảnh. Bàng Vinh Đức chậm rãi ngồi lên ghế sô pha, mắt nhìn Thôi Nghị, lại nhìn Thiệu Khiêm.

Hai người đều không có gì chật vật, quần áo trên thân lại không quá sạch sẽ như bình thường, xem ra đều là gấp gáp trở về.

 

"Cha, con giới thiệu một chút." Thôi Nghị cười lui một bước, chỉ vào Thôi Chí, "Người này là Thôi Chí, lúc lão tứ bàn giao công việc cho anh hắn làm, hắn cũng có mặt ở đó."

 

Thôi Chí tiến lên một bước, chạm đến đôi mắt tam giác của Bàng Vinh Đức trong lòng lộp bộp một chút, nhưng vẫn trấn định chào hỏi.

 

Bàng Vinh Đức nâng chung trà lên nhấp một hớp, mắt cũng không nhìn hắn, chỉ bảo: "Nói nghe xem, anh của cậu vì sao đột nhiên laị quấy rối địa bàn của lão Tam?"

 

Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Thôi Chí, bầu không khí hơi ngột ngạt.

 

Thiệu Khiêm thả Thời Thanh xuống, một tay ôm eo cậu, một tay khác đặt sau lưng, nhưng mà sau một khắc, anh liền sửng sốt.

 

"Bởi vì kẻ thù giết cha chúng ta Dương Thiên, đang làm việc dưới tay Diêm Triệu." Nhấc đến Dương Thiên, đôi mắt Thôi Chí nháy mắt biến đỏ, nắm chặt tay cách xa Thôi Nghị chút, nhìn Thôi Nghị rồi cắn răng nói: "Tên đó giả là người của Tứ gia, kỳ thật lại âm thầm làm việc cho Tam gia, Tam gia thế mà còn bảo vệ hắn, ngoại trừ cách này, chúng tôi cũng không có biện pháp nào khác để báo thù!"

 

Vừa dứt lời, Thôi Nghị liền đạp một hắn một cái, Thôi Chí bay ra ngoài ngã trên đất, không đợi Thôi Chí phản ứng, Thôi Nghị lần nữa xông tới nắm chặt gáy hắn, trên mặt không còn thong dong như lúc nãy, ánh mắt u ám.

 

"Mày đang nói bậy bạ gì đó! Mày đừng quên! Là ai đã cứu mày!"

 

Thôi Chí há mồm phun ra bọt máu, ho khan vài tiếng cười cười, "Thiệu Khiêm phái người truy sát tao, mày cũng không phải thứ gì tốt không phải sao? Mày cứu tao chỉ là muốn để tao giả mạo chứng giúp mày hãm hại Thiệu Khiêm, nhưng tại sao tao phải để mày được như ý?"

 

Sự tình phát triển theo hướng không lường được, Bàng Vinh Đức đặt chén trà xuống nhìn sang.

 

Thiệu Khiêm không nghĩ tới Thôi Chí sẽ cắn ngược lại Thôi Nghị một cái, vô ý cúi đầu nhìn về phía Thời Thanh, đã thấy người này mặt trắng bệch run lẩy bẩy co rúm trong ngực mình, nắm chặt lấy quần áo anh đến nỗi khớp xương đều hiện ra.

 

"......"

 

Đóng giả cũng thật giống.

 

"Cha!" Thôi Nghị đứng dậy nhìn qua, đi lên hai bước, lính đánh thuê lập tức chĩa súng vào người hắn, Thôi Nghị bị ép dừng lại, "Cha, con không có lý do gì để làm như vậy."

 

"Mày đương nhiên có, bây giờ mày và Thiệu Khiêm là hai người có cơ hội tiếp nhận J.K nhất, mà mày biết, chỉ cần Thiệu Khiêm đạt được, nó nhất định sẽ giết mày, cho nên mày..." Thôi Chí còn chưa dứt câu.

 

"Ngậm miệng!"

 

"Đùng, đoàng..."

 

Hai tiếng súng vang lên, đôi mắt Thôi Chí trừng trừng, không cam lòng cúi đầu nhìn trước ngực thêm ra hai cái lỗ máu, khóe môi chảy xuống huyết tươi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía người được Thiệu Khiêm bảo hộ trong ngực.

 

*** (Quay lại tập trước, lúc Thôi Chí đánh nhau với Thời Thanh trong thư phòng biệt thự Thiệu Khiêm)

 

"Muốn giết tao à! Cảnh sát!"

 

Thôi Chí nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong tưởng tượng cũng không đến, "Két" một thanh âm vang lên, hắn mở mắt ra, chỉ thấy người song tính kia lưu loát bắn con dao giấu trong người ra, vừa vặn cắm lên cổ Mạc Viễn Hàng.

 

Thời Thanh thu tay lại, nhẹ nhàng nâng mí mắt, họng súng chĩa lên trán Thôi Chí cũng được thu hồi, "Tao không thích giết người, muốn làm giao dịch không?"

 

Thôi Chí sững sờ, bên môi lập tức hiện ra nụ cười ác ý, "Mày thật sự là cảnh sát sao? Thế mà cùng loại tội phạm như tao làm giao dịch."

 

"A không đúng!" Thôi Chí lại chuyển lời, bên môi lần nữa lộ ra ý cười hạ lưu, "Mày còn có thể nằm dưới thân tên buôn ma t.uý dạng háng ra chịu cᏂị©Ꮒ, thì làm giao dịch với tao lại có gì đáng kinh ngạc."

 

"Đồng chí cảnh sát, bị dươиɠ ѵậŧ tên buôn thuốc đâm vào lỗ thịt có cảm giác gì, sướиɠ bướm không? Mày nằm dưới người hắn cũng có thể lên đỉnh sao..."

 

"Có muốn tao để anh trai mày sống không?"

 

Thời Thanh cắt ngang lời hắn, rủ mắt xuống nhìn ngắm bàn tay mình.

 

"Có ý gì?"

 

Ngoài cửa tiếng bước chân vội vã càng ngày càng gần, hai người đứng tại chỗ ai cũng không nhúc nhích.

 

"Thiệu Khiêm truy sát mày, Thôi Nghị tìm mày, mày cũng biết là bởi vì điều gì đúng chứ? Tao muốn mày giúp Thiệu Khiêm, sau khi chuyện này thành công, tao sẽ cố hết sức xin với bên trên, lại tăng thêm người bảo vệ, không cho người của Bàng Vinh Đức có cơ hội lợi dụng giết được Thôi Vân Dương, cũng cam đoan chỉ cần Thôi Vân Dương khai ra danh sách người và tổ chức xí nghiệp liên quan đến vụ án, coi như sẽ cho hắn lập công chuộc tội."

 

"Tao dựa vào cái gì mà tin mày?" Thôi Chí khẽ cắn môi, siết chặt nắm tay.

 

"Mày có lựa chọn nào khác sao?" Thanh niên song tính kia nhẹ nhàng cười, khuôn mặt nhuốm máu như hoa xuân tháng ba, xinh đẹp yêu mị.

 

Thôi Chí trầm mặc.

 

Đúng vậy, hắn không có.

 

Chỉ cần đáp ứng, sẽ mang ý nghĩa dùng mệnh của hắn đổi mệnh anh trai, nhưng nếu không đáp ứng, hắn xác định chắc chắn sau một khắc, Thời Thanh sẽ không chút nào nương tay giết hắn!

 

Bất kể như thế nào, hắn cũng phải chết.

 

"Được, tao đồng ý, cũng xin mày làm được như lời nói."

 

Thôi Chí xoay người, chuẩn bị theo thông đạo rời đi, sau khi đi vài bước, hắn đột nhiên dừng lại, đưa lưng về phía Thời Thanh khẽ cười một tiếng, "Tao rất hiếu kì, mày bảo tao giúp Thiệu Khiêm, là vì bảo vệ hắn để nội ứng được tiếp tục, hay là đã yêu hắn đây?"

 

Con ngươi Thời Thanh run lên, chờ cậu quay đầu nhìn sang, thân ảnh Thôi Chí đã biến mất trên ban công.

 

*** (Quay lại hiện tại)

 

Người song tính kia đang được người bảo hộ chặt chẽ, dường như sợ cậu bị thương, Thôi Chí há to miệng, lượng lớn máu trào ra, đôi mắt hắn nhìn Thời Thanh chậm rãi tan rã, thẳng đến khi triệt để vô hồn.

 

Hắn là đang nhắc nhở Thời Thanh, đừng quên chuyện cậu đã đồng ý với hắn!

 

Ở đây ngoại trừ Thời Thanh, chỉ có Thiệu Khiêm phát hiện dị dạng của Thôi Chí, những người khác còn ở trong trạng thái khiếp sợ chưa hồi thần.

 

Đây là lần đầu có người dám giết người trước mắt Bàng Vinh Đức.

 

Nhưng sự tình vẫn chưa xong, Thôi Nghị đột nhiên cất bước, tốc độ nhanh đến nỗi đám lính đánh thuê không kịp phản ứng, chờ khi bọn hắn giơ súng lên, Thôi Nghị đã dùng một cánh tay giữ lấy cổ Bàng Vinh Đức, họng súng chống lên thái dương lão.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc