Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 22: Thời Thanh bị bắt

Trước Sau

break

Mạc Viễn Hàng lấy tay chống thân thể bò lên phía trước mấy bước, sau lưng lưu lại một đường máu đỏ sậm đáng sợ, Thôi Chí tiến đến bên cạnh ngồi xổm xuống, mắt nhìn hai chân đã bị thương của hắn, hỏi thăm: "Nhị gia, ngài thế nào rồi?"

 

Trong phòng ngoài Thôi Chí chỉ có Mạc Viễn Hàng hơi thở thô nặng, hắn cắn răng, cánh tay lồi lên gân xanh, trán đau nhức tràn đầy mồ hôi, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thời Thanh ẩn thân, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: "Giết, hắn!"

 

Thôi Chí đem ánh mắt dời về bàn làm việc ngã bên kia, trong mắt toàn là lạnh lẽo, hồi lâu, hắn chậm rãi đứng dậy, cầm lấy súng máy hạng nhẹ nhắm ngay mặt bàn, nhấc chân đi qua đó.

 

Thời Thanh từ lỗ nhỏ trên bàn nhìn ra thấy một màn này suýt nữa chửi thề, cậu quay đầu nhìn chỗ nào đó trên giá sách, lại nghiêng đầu sang chỗ khác khẽ cắn môi.

 

Lúc Thôi Chí vừa nổ súng chỉ thấy một bóng lưng tinh tế vụt qua chứ không nhìn thấy mặt, hắn cẩn thận thả chậm bước chân, dù sao có thể đánh Mạc Viễn Hàng thành cái dạng này, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường!

 

Nhưng ngay khi hắn chỉ còn cách bàn đọc sách tầm hai, ba mét. Đột nhiên, vô số trang giấy từ sau mặt bàn bay ra, nháy mắt che khuất tầm nhìn của mọi người!

 

Một bóng đen cấp tốc tiến lên, chờ Thôi Chí kịp phản ứng, gương mặt kia đã đối diện với hắn, trong lòng hắn lộp bộp nhảy dựng, cánh tay lập tức nâng lên súng máy hạng nhẹ, nhưng đối phương càng nhanh hơn, cơ hồ khi hắn vừa nhấc súng một bàn tay liền cầm lấy họng súng nóng hổi, dùng sức đẩy ngược nhắm ngay trần nhà, dao cũng theo đó đâm đến, không lưu lại chút bóng dáng người song tính yếu đuối bị khống chế ở sàn đấu hôm đó.

 

Chỉ trong mấy giây, Thời Thanh nện vào bụng Thôi Chí một quyền, thừa dịp hắn ăn đau đoạt lấy súng máy, mấy tên cận vệ song tính sau lưng hắn vừa muốn nổ súng, lại bị Thời Thanh dùng Thôi Chí chắn phía trước khiến cả đám không cách nào động thủ.

 

"Cộp cộp cộp"

 

Mảnh giấy bay lên, sức giật của súng máy không làm ảnh hưởng chút nào đến Thời Thanh, sau khi cấp tốc giải quyết hết đám song tính không dám nổ súng kia, rốt cuộc Thời Thanh cũng đặt họng súng nhắm ngay Thôi Chí.

 

Cùng lúc đó, dưới lầu bỗng dưng yên tĩnh trở lại.

 

"Là mày!" Thôi Chí bây giờ như là chó nhà có tang, người bên khu Tây muốn giết hắn, người của khu Đông tìm hắn tứ phía, Thôi Vân Dương bị bắt, hắn đã sắp điên rồi, lúc này thần sắc càng điên cuồng, toàn thân chật vật.

 

Tiếng bước chân ngày càng đi tới gần bên này, họng súng đen ngòm nhắm ngay trán Thôi Chí, thần sắc Thời Thanh băng lãnh, ngón tay hơi nắm chặt, chuẩn bị bóp cò.

 

"Ha ha ha..."

 

Thôi Chí thấy thế cười phá lên, nhắm mắt lại lộ ra dáng vẻ sắp siêu thoát đến nơi, không còn khuôn mặt hoang dâm như lúc gặp tại sàn đấu, xem ra Thôi Vân Dương bị bắt đối với hắn là đả kích rất lớn.

 

"Cũng được, mày là cớm, ở lại bên người Thiệu Khiêm như bom nổ chậm cũng tốt."

 

"Giết tao đi! Cảnh sát!" Thôi Chí cắn răng gằng lên từng tiếng.

 

Tiếng bước chân đã tới gần hành lang, Thời Thanh đưa mắt nhìn Mạc Viễn Hàng còn đang nằm rạp trên mặt đất, phẫn hận nhìn chằm chằm hắn, lưỡi dao trong tay bắn ra cắm vào giữa yết hầu Mạc Viễn Hàng.

 

Hắn phát ra vài tiếng "khọt khẹt", máu tươi thuận theo khóe miệng chảy xuống sàn, sau đó cũng ngừng thở.

 

Bốn phía trang viên có thể thấy toàn là thi thể, gọi là máu chảy thành sông cũng không sai, cả trong không khí còn tràn ngập mùi máu tươi.

 

Tiêu Khải An cầm súng lên lầu, vai trái hắn đã trúng đạn lúc này còn đang chảy máu, may là khi tên phản bội kia nổ súng hắn né được một chút, nếu không đã bắn trúng ngay tim, lúc này hắn cũng sẽ là một thành viên trong đống thi thể này.

 

Trên lan can một cỗ thi thể vắt chắn ngang, Tiêu Khải An hiện giờ rất bạo lực, nhìn cũng không nhìn đã đá cái xác lạnh đó xuống lâu, khi cách phòng ngủ chỉ còn mấy bước, hắn giương mắt đã thấy Liễu Nguyên ngã bên cạnh.

 

Cửa phòng ngủ có hơi mở ra.

 

Con ngươi Tiêu Khải An co rụt lại, ngón tay vô thức nắm chặt, nhanh chóng nhấc chân chạy lên phía trước.

 

"Ngũ Gia chậm một chút! Vết thương của ngài..."

 

Tiêu Khải An cấp tốc ngồi xổm người xuống thăm dò hơi thở Liễu Nguyên, xác định được người này chỉ trúng đạn ở bụng dưới, đôi mày mới chậm rãi giãn ra, dang tay ôm đỡ thanh niên vào lòng mình. "Nhanh, vẫn còn sống, khiêng xuống cứu thương mau!"

 

Hai người khác tiến lên nâng Liễu Nguyên đi, Tiêu Khải An lúc này mới đứng dậy đá tung cửa, liền nhìn thấy một thân ảnh tinh tế ngã bên giường, trên thân vẫn mặc trang phục ở nhà như lúc sáng, mà dép lê trên chân không biết đã chạy đến đâu.

 

Hắn bước nhanh đến lật người Thời Thanh lại, dò xét hơi thở sau đó vẫy vẫy tay, cho người đem Thời Thanh xuống.

 

Thiệu Khiêm không ở đây, Tiêu Khải An băng bó vết thương đơn giản, thi thể trong sảnh lớn đã chuyển đi gần hết, chính lão quản gia không bị thương gì đang chỉ đạo bọn thuộc hạ quét dọn.

 

Tiêu Khải An giương mắt nhìn thư phòng đóng chặt cửa trên lầu, bèn đứng dậy đi lên, lão quản gia thấy thế cũng đi theo, lúc Tiêu Khải An vịn tới tay nắm cửa, lão quản gia lập tức tiến lên ngăn cản hắn.

 

"Ngũ Gia, đây là khu vực quan trọng, Tứ gia không ở đây, xin ngài..."

 

"Ông cho rằng tôi muốn tìm cái gì? Chuyện cơ mật của Thiệu Khiêm sao? Mùi máu tươi nồng nặc như thế ông không ngửi được à?"

 

Lão quản gia im lặng.

 

Trong biệt thự toàn là mùi máu tươi, làm sao biết được là từ phòng nào truyền tới?

 

Tiêu Khải An quay đầu liếc mắt một cái, lập tức có người tiến lên kéo lão quản gia ra, Tiêu Khải An vừa xoay cửa, "Két" một tiếng vang lên, tình cảnh trong thư phòng liền lộ ra trước mặt mọi người.

 

Tiêu Khải An nhất thời ngây ngẩn cả người.

 

Mùi máu tươi nồng đậm từ giữa phòng lan ra, thi thể Mạc Viễn Hàng gục dưới đất, mấy thân người tinh tế khác thì bị bắn thành cái sàng, máu văng đầy đất.

 

Lúc ấy bọn họ đều ở dưới lầu, Tiêu Khải An xác định không ai ở trên này cả, nhưng Mạc Viễn Hàng lại chết ở chỗ này, còn có mấy tên song tính không rõ thân phận......

 

Tiêu Khải An ngẩng đầu nhìn máy quay giám sát, đèn đỏ phía trên đã bị che, trần nhà thật nhiều vết đạn.

 

Camera cũng bị hủy đi.

 

Nói cách khác, chuyện phát sinh trong này, sẽ không còn ai biết.

 

Tiêu Khải An có chút không bình tĩnh nổi, chỉ lầm bầm phân phó; "Thu dọn thi thể nơi này đi, trang viên xảy ra ác chiến, nhị gia xông vào trang viên vừa vặn gặp phải chúng ta, nên cùng giao chiến với kẻ xấu rồi bị ngộ sát, đem thi thể về biệt thự của Nhị gia, nói với họ tôi sẽ truy ra hung thủ."

 

"Vâng!"

 

Hai người mặc vest đen tiến lên nâng Mạc Viễn Hàng từ trong vũng máu dậy.

 

Mọi người đều biết, đây chẳng qua chỉ là lí do thoái thác, ở trên đảo ngoại trừ bảo trì cân bằng chính là ai mạnh thì sống, đối với loại đánh lén vào nhà khác còn bị đập chết này, làm gì có ai rảnh đi tra chân tướng giúp hắn?

 

Thời Thanh ngất không bao lâu liền tỉnh, thân thể mảnh mai núp ở đầu giường run lẩy bẩy, hai cánh tay ôm đầu gối, mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi luôn luôn hồng nhuận cũng bị phai sắc.

 

Lão quản gia đau lòng nhìn cậu, trong tay là thuốc tiêu viêm: "Cậu Thời, trước tiên uống thuốc đi đã! Đừng sợ, người xấu đều đi cả rồi, sẽ không còn ai xông vào đâu!"

 

Từ khi Thiệu Khiêm còn đơn độc, lão quản gia đã đi theo hắn, tính ra cũng vài chục năm, Thời Thanh là người duy nhất Thiệu Khiêm mang về xem như bạn đời, lại bởi vì bọn họ bảo hộ không tốt để cho lưu manh đánh, doạ thành bộ dáng này.

 

Người yếu đuối thế này, lỡ như xảy ra chuyện, ông biết ăn nói thế nào?

 

"Cộc cộc"

 

Cửa bị gõ vang, Tiêu Khải An đang treo một cánh tay đi đến, ánh mắt lúc nhìn Thời Thanh trở nên ảm đạm không rõ, nhưng vẫn là đối với quản gia nháy mắt ra dấu, từ trong tay ông ấy tiếp nhận thuốc, tự mình đưa cho Thời Thanh.

 

"Thiệu Khiêm đã đang trên đường trở về."

 

Thời Thanh nghe được tên Thiệu Khiêm khẽ giật mình, lập tức ngẩng đầu, vành mắt đỏ hồng chứa nước mắt đã sắp rơi ra, "Tứ gia sắp trở về sao?"

 

Tiêu Khải An: "......"

 

"Đúng, đêm nay về tới, cho nên cậu..."

 

"Ngũ Gia! Không xong rồi Ngũ Gia!"

 

Tiêu Khải An nói còn chưa dứt câu đã bị chen ngang, hắn đen mặt nghiêng đầu nhìn người mới xông vào, trong lòng suy nghĩ nếu tên này nói không ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ ném bay xuống lầu.

 

Hắn đã gặp không may, còn con mẹ nó kêu hắn không xong!

 

Nhưng câu nói tiếp theo của thuộc hạ làm thân thể hai người trong phòng đồng thời cứng đờ.

 

"Lão gia tới!"

 

Một đội xe tiến vào trang viên, Bàng Vinh Đức bước xuống phủi phủi âu phục trên người, đi theo phía sau là một đội lính đặc chủng.

 

Lão bước từng bước về phía trước, chỉ thấy trang viên lúc này không có phòng ngự gì, tất cả mọi người ra ra vào vào bận rộn, Bàng Vinh Đức khoát tay áo, lính đặc chủng liền phân bố đứng nghiên từ cửa trang viên đến cửa biệt thự, lập tức khống chế toàn bộ nơi này.

 

Lúc Bàng Vinh Đức bước vào Tiêu Khải An đã đợi sẵn ở đó, vừa gặp hắn nhanh chân bước đến chào hỏi, "Cha."

 

Bàng Vinh Đức đi thẳng tới ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, Tiêu Khải An quy củ đứng bên cạnh, chỉ nghe Bàng Vinh Đức hỏi: "Điều tra được ai chưa?"

 

Tiêu Khải An lắc đầu: "Chỉ biết nhóm tiến đánh vào biệt thự chính là người của nhị ca, về phần ai giết anh ấy, đối phương ra tay lưu loát, vết thương chí mạng là con dao trên cổ, dao cũng là tháo xuống từ trên giày nhị ca, đối phương không có lưu lại gì cả."

 

Bàng Vinh Đức nghe xong sững sờ thật lâu, sau đó mới nói: "Nghe nói lão nhị xảy ra chuyện trên tầng kia, trên đó chỉ còn sống có hai người? Một người bị trọng thương còn đang cấp cứu, một người khác đâu?"

 

"Không phải là cậu ta đâu cha, đó chỉ là một song tính tay trói gà không chặt, là tình nhân của lão tứ, cha đã từng gặp rồi, nhị ca có sơ suất cỡ nào, cũng không thể chết trong tay một song tính yếu đuối như thế!" Tiêu Khải An vội vã phản bác.

 

"Vậy con nói xem còn có ai?"

 

Bàng Vinh Đức cười lạnh, khoát tay, một lính đánh thuê liền trực tiếp đi lên lầu, Tiêu Khải An bất động thanh sắc siết chặt nắm tay.

 

Chỉ chốc lát sau, song tính có sắc mặt trắng bệch tựa như gió thổi qua liền ngã kia đã bị kéo xuống, Thời Thanh nhìn Bàng Vinh Đức đang ngồi đó, hơi co rúm lại, tiếp theo liền chuyển hướng qua Tiêu Khải An, gọi "Ngũ Gia......"

 

Tiêu Khải An sắc mặt cũng rất khó nhìn, bên ngoài biệt thự đã bị lính đánh thuê khống chế, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Thời Thanh bị hai tên lính đánh thuê mang ra ngoài.

 

Bàng Vinh Đức đứng dậy vỗ vỗ vai Tiêu Khải An, nhìn nơi hắn bị thương thở dài, "Vất vả rồi, dưỡng thương cho tốt, chuyện khác không cần quản."

 

Dứt lời liền đi ra ngoài.

 

Thời Thanh bị đẩy mạnh lên xe, hai tên kia một mực giam cầm cậu ở giữa không thể động đậy.

 

Bàng Vinh Đức lên xe nhìn cậu một cái, ngồi ở vị trí kế bên tài xế chỉ huy hắn lái xe.

 

Hòn đảo chưa được đánh dấu trên bản đồ này thật ra rất lớn, Thời Thanh ngồi trong xe không nhúc nhích cúi thấp đầu, nghĩ xem Bàng Vinh Đức muốn làm gì, Thiệu Khiêm có kịp trở về cứu mình hay không!

 

Thời Thanh không ý thức được, cậu bây giờ đã cảm thấy Thiệu Khiêm nhất định sẽ cứu mình.

 

Đến nơi, đây là lần đầu tiên Thời Thanh tới trang viên của Bàng Vinh Đức, thủ vệ so với Thiệu Khiêm chỉ có hơn chứ không kém, tên trùm ma túy này hiển nhiên rất sợ chết!

 

Chỉ sợ nhóm binh lực được các con nuôi bồi dưỡng trên đảo này cũng đều thuộc về sự khống chế của lão.

 

Thời Thanh còn đang nghĩ, đã bị người từ trên xe đẩy xuống.

 

Hai tên lính kéo cậu đi vào, trực tiếp từ một bên nhà để xe tiến đến tầng hầm.

 

Tay Thời Thanh siết chặt, nếu như nói trước đó còn cảm thấy ở bên người Thiệu Khiêm có thể bảo vệ một mạng, vậy bây giờ cậu thật sự thật không nắm chắc.

 

Chung quanh một màu đen kịt, phát ra trong không khí không biết là mùi máu tươi hay là mùi tanh của sắt, không khí ẩm ướt, cho người ta cảm giác áp bách cực lớn.

 

Hai tên lính đưa cậu đến một căn phòng nhỏ rồi đẩy vào, Thời Thanh lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống.

 

Ngay sau đó, Bàng Vinh Đức liền đi đến, khác biệt chính là, trên mặt Bàng Vinh Đức không hề có sát ý, ngược lại một mặt dâm tà.

 

Lòng Thời Thanh trầm xuống, chậm rãi lui về sau.

 

*

 

Tiếng cánh quạt trực thăng cực lớn, khiến Thiệu Khiêm càng cảm thấy bực bội.

 

Lúc bọn hắn định vị được Thôi Nghị mới phát hiện hắn đang hướng về đảo.

 

Có thể để cho hắn nhanh như vậy về đảo chỉ có một nguyên nhân.

 

Hắn đang tìm Thôi Chí.

 

"Lữ Toản, trang viên bên kia nói thế nào?"

 

"Anh Khiêm, vừa mới nhận được tin tức." Lữ Toản do dự một chút, vẫn nói: "Cậu Thời vừa bị lão gia mang đi."

 

Ánh mắt Thiệu Khiêm lạnh lẽo, trong nháy mắt khí tràng quanh thân đều phát sinh biến hóa.

 

*

 

"Không muốn! Thả tôi ra...... A!"

 

Thời Thanh còn không kịp chuẩn bị thân thể đã nhẹ bẫng, cả người bị Bàng Vinh Đức bế lên.

 

Khốn nạn là lão già này sợ chết, làm loại sự tình này mà trong phòng cũng còn đứng đấy một đám lính đánh thuê cầm súng.

 

Chỉ cần cậu vừa ra tay, lập tức sẽ biến thành cái sàng.

 

"Sao lại không muốn? Bé cưng, vốn dĩ ngay từ đầu em lên đảo là đến để hầu hạ ta mà, yên tâm đi, ta không chê em đã bị người ta cᏂị©Ꮒ rồi đâu, ngược lại ta sẽ làm cho em sướиɠ hơn nó!"

 

Bàng Vinh Đức tràn ngập ý vị dâm tà, ôm Thời Thanh áp lên trên tường, để hai chân cậu cách mặt đất, sau đó đem eo mình đè vào giữa háng  Thời Thanh.

 

Tư thế cực kì dâm tặc.

 

Thời Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác tránh thoát cái chạm môi mình của Bàng Vinh Đức, nhưng lại bị lão già mất nết cắn một cái vào cổ, sau đó còn dùng sức mυ"ŧ mạnh một phát.

 

"A...... Không... Đi ra! Đừng đụng vào tôi!"

 

dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng trong quần lão đã cứng rắn chống lên hạ thân cậu, theo từng động tác cọ xát của lão ta, trong mắt Thời Thanh hiện lên chán ghét, sau đó nhắm nghiền hai mắt.

 

Vẫn là tránh không khỏi sao?

 

Thấy người đẹp cam chịu nhắm mắt lại, con cu dưới hông Bàng Vinh Đức quả thực cương đến sắp nổ, lại cứ cách quần dùng sức cọ xát lên người cậu, một tay nắm eo Thời Thanh, một cái tay khác nâng chân cậu lên, dùng tư thế chó hoang đi ŧıểυ lề mề hẩy gậy thịt vào bướm cậu.

 

Thời Thanh tuyệt vọng từ từ nhắm chặt hai mắt, trong đầu đều là câu nói của Thiệu Khiêm "Chờ tôi trở lại", một giọt nước mắt lặng lẽ từ gốc mi tràn ra, thuận theo khuôn mặt tái nhợt rơi xuống.

 

Lão già thò tay xuống muốn cởi quần cậu, muốn giã bướm cậu ngay bây giờ.

 

Ngay trước mắt hai tên thuộc hạ.

 

Thiệu Khiêm còn chưa từng làm cậu dưới dạng này.

 

Không biết vì sao, trong lòng Thời Thanh đột nhiên nổi lửa, bắt đầu kịch liệt giằng co, "Không cho chạm vào tao! Đi ra!"

 

Quần Bàng Vinh Đức đã cởi, mà quần áo Thời Thanh cũng không chỉnh tề, cậu cũng không làm nổi bộ dáng cam chịu yếu đuối này, xô đẩy khiến Bàng Vinh Đức biến sắc, hai tên lính đánh thuê lập tức tiến lên.

 

Tay chúng như gọng kiềm nắm xương cổ tay Thời Thanh hung hăng nhấn trên tường, dùng sức đến cổ tay cậu phát ra tiếng xương giòn vang, mặt mũi Bàng Vinh Đức không tốt, đưa tay một phát bắt lấy cằm Thời Thanh muốn hôn cậu...

 

"Rầm..."

 

Cửa bị một cước tống văng.

 

Thân hình một người đàn ông cao lớn đứng ngược sáng xuất hiện trước cửa ra vào, mở miệng gọi: "Cha."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc