Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 2: Xông vào hang địch

Trước Sau

break

Trong phòng tối, thân thể Thời Thanh bị cột trên giường bày thành tư thế chữ M da^ʍ đãиɠ, đôi mắt cũng bị bịt kín vải, như là một kiện hàng hóa chờ người lấy tới kiểm tra.

“Ư......”

Bên cạnh giường đột nhiên truyền đến một tiếng nghẹn ngào, thân thể Thời Thanh giật một cái, rất muốn biết chuyện gì xảy ra.

Từ bến tàu cậu đã bị đội lên khăn trùm đầu, quá trình đi đến bên trong từ đầu đến cuối không được biết gì, hang ổ của bọn ma tuý này hẳn là đảo nhỏ nào đó trên biển không có tên, chỉ là nếu như muốn biết vị trí cụ thể, cậu nhất định phải từ phòng nhỏ này ra ngoài và thành công lưu tại nơi này.
“Bạch bạch bạch” tiếng nhục thể va chạm vang lên, ánh mắt bị che kín, giác quan Thời Thanh so với bình thường càng thêm mẫn cảm, lập tức biết chuyện gì xảy ra.

Lão già kia quá sợ chết, đến thân thể đồ chơi cũng muốn kiểm tra, bọn này vốn là thủ hạ lâu dài trên đảo, chỉ biết bán mạng dĩ nhiên không có cơ hội tiếp xúc với phụ nữ, lúc này mượn danh nghĩa kiểm tra càng không chút kiêng kỵ.

Bướm nhỏ của Thời Thanh rụt rụt, có chút khẩn trương đem máy truyền tin bên trong kẹp chặt thêm chút.

Vài tiếng khóc lóc kiềm chế truyền vào tai Thời Thanh, cậu không nghĩ tới trước khi hầu hạ lão già đó còn phải chịu tội này, bây giờ hối hận cũng không kịp, chỉ hi vọng mấy gã đàn ông đều bị tinh trùng thượng não, tuyệt đối đừng phát hiện đồ vật trong thân thể cậu.

“A... Không muốn... Đừng như vậy ô ô......”

Theo thời gian trôi qua, thanh âm ấy ngày càng réo rắt đến gần, những tên thủ hạ này tựa hồ chơi quá hăng, cũng bắt đầu càn rỡ, “bộp” một tiếng âm thanh đánh vào da thịt, tiếng khóc kia càng phát ra lớn hơn, sau đó một giọng đàn ông mở miệng nói: “Không muốn sao? Chảy nhiều nước như vậy còn nói không muốn? Tao nói chứ người song tính bọn bây thật là ti tiện!”

Ánh mắt Thời Thanh dưới miếng vải đen thêm phần lẫm liệt, hai tay bị cột vào hai bên cũng nắm thành quyền.

Đột nhiên, một trận tiếng bước chân xao động có vẻ hơi vội vàng từ xa mà đến gần hướng bên này, Thời Thanh hơi hơi nghiêng đầu, đem lỗ tai dán lên mặt giường, chỉ là người trong phòng chơi này, hiện đang rất sung sức, căn bản không ai phát hiện.

“Oanh” một tiếng vang, thanh âm bên trong gian phòng hết thảy im bặt dừng lại, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, một thanh niên với mái tóc màu đỏ, trên môi còn đeo khuyên xuất hiện tại cửa ra vào, một mặt hung ác nham hiểm nhìn cảnh tượng dâm loạn bên trong gian phòng.

“Mấy anh em chơi sướиɠ rồi sao? Hửm?” Thanh niên tóc đỏ híp híp mắt, khi nhìn đến người nào đó chỉ vừa bị cởi quần áo ra còn chưa bị đụng vào nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn về phía hai thân thể song tính khác còn đang bị trói cᏂị©Ꮒ ở trên giường không thể động đậy, trong nháy mắt trở nên âm hàn.

Ngoài cửa đều nhịp tiếng bước chân vang lên, một đội mặc đồ vest đen hướng phía bên này chạy tới, thanh niên tóc đỏ ngăn lại ngoài cửa, bọn hắn liền đứng lại sau lưng gã, nhìn không thấy bên trong xảy ra chuyện gì.

“Ngũ, Ngũ Gia!” Hai tên thủ hạ giật mình, vội vàng hấp tấp đem dươиɠ ѵậŧ trong thân thể người song tính rút ra, đến quần cũng không kịp mặc, “bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, “Ngũ Gia tha mạng! Bọn tôi, bọn tôi chỉ là quá lâu không có ăn mặn, mà những người trước kia bọn họ, bọn họ đều là làm như vậy, bọn tôi.....”

“Tha mạng?” Nam nhân tóc đỏ híp híp mắt, nhấc chân chậm rãi đi đến, “Những người này vốn là chuẩn bị cho lão đại, các ngươi đụng vào người của hắn, còn dám đòi tha mạng?”

Thời Thanh nghe động tĩnh, cũng biết thân phận của người đến, con trai thứ năm của Lão đại J.K Bàng Vinh Đức, gọi là Tiêu Khải An, tính cách kiệt ngạo bất tuân, chuyên môn phụ trách giao dịch ma tuý khu Bắc, nghe đồn hắn và con trai thứ tư Tử Thiệu Khiêm là không hòa thuận nhất, lúc đến đây cục trưởng đã thông báo, có lẽ có thể lợi dụng điểm ấy.

Chỉ có để nội bộ bọn hắn sụp đổ, cảnh sát mới có cơ hội triệt phá!

Bước chân đang đến gần cậu, tim Thời Thanh bỗng nhảy lên kịch liệt, nếu như Tiêu Khải An tự mình kiểm tra, cậu nhất định trốn không thoát.

Nhưng mà còn không đợi cậu suy nghĩ nhiều trên thân liền được phủ lên một tấm vải, Thời Thanh khẽ giật mình, khi hoàn hồn lại tiếng bước chân kia đã đi ra bên ngoài, nỗi lòng lo lắng của cậu triệt để được nới lỏng.

“Bọn chúng đã không thể nhịn được, vậy thì cắt đồ vật không có chí tiến thủ phía dưới kia cắt đi!” Bước chân Tiêu Khải An ra cửa cũng không ngừng, trực tiếp rời đi.

“Vâng!” Vệ sĩ trông coi ngoài cửa cung kính nói.

Ngay sau đó là một trận tiếng hét như thọc tiết heo cùng lời xin tha, “Ngũ Gia, Ngũ Gia giết chúng ta đi! Cầu ngài giết chúng ta!”

Sau khi vệ sĩ mang chúng đi, mấy người song tính bị làm bẩn kia rốt cục vẫn khóc lên, thanh âm tế nhuyễn mang theo bi thương, nghe phá lệ làm người thương yêu.

Nghe giọng thì đều là thiếu niên tuổi không lớn lắm, trong lòng Thời Thanh cũng từng đợt co rút đau đớn.

Nhưng cậu không cứu được bọn họ.

Lần nữa mặc quần áo vào, vải đen trên mắt Thời Thanh cũng bị lấy xuống, bọn họ đều được tắm rửa, mặc trên người áo ngủ giống nhau đi theo sau lưng một dì trung niên trên hành lang dài.

Phòng trên hành lang rất nhiều, cách cũng không xa, Thời Thanh cúi thấp đầu dùng ánh mắt đánh giá bốn phía, nơi này kiến trúc có chút giống nhà khách, bất luận cậu không muốn thừa nhận thế nào, bọn cậu không hề giống là đồ chơi chuyên môn được tuyển cho Bàng Vinh Đức, lại có chút giống như rơi vào nơi đào tạo nam kĩ trong quân doanh......?

Đến gian phòng thứ nhất, bà ta mở cửa chỉ vào một người song tính xinh đẹp lạnh nhạt nói: “Cậu, đi vào.”

Người kia co rúm lại một chút, ngoan ngoãn đi vào, theo thứ tự lặp lại, đến căn phòng thứ năm, bà ấy chỉ chỉ Thời Thanh, “Cậu đi vào.”

Thời Thanh nâng mi dịu mắt cúi thấp đầu ngoan ngoãn đi vào, bên trong gian phòng có lắp camera, cậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, đi vào liền thuận theo ngồi lên giường.

Chẳng được bao lâu, ngoài cửa liền vang lên tiếng động, Thời Thanh có chút khẩn trương nhéo nhéo tay, chờ đợi người ngoài cửa đến, cũng may thừa dịp tắm rửa trong nhà vệ sinh cậu đã lấy máy truyền tin trong cơ thể ra ngoài.

"Két" một tiếng vang lên, Thời Thanh đứng phắt dậy lui về sau mấy bước nhìn về phía ngoài cửa, một người đàn ông vóc dáng cao lớn mang theo một cỗ khí thế vô hình tiến đến, nhất là ánh mắt rơi vào trên người cậu, vừa băng lãnh lại mang theo...... Phẫn nộ?

Khác biệt chính là, trên mặt người kia đang đeo mặt nạ, chỉ một chốc, Thời Thanh liền biết rõ thân phận của hắn ta.

Con trai thứ tư của Bàng Vinh Đức — Thiệu Khiêm.

Thời Thanh cố gắng đè xuống bất an nơi đáy lòng, tìm kiếm trong đầu tư liệu liên quan tới nam nhân.

Thiệu Khiêm là đứa con thần bí nhất trong năm người con của Bàng Vinh Đức, trong tư liệu nɠɵạı trừ nói người này thường xuyên mang mặt nạ và sử dụng máy biến âm cái gì cũng không có, ngay cả địa điểm lui tới, thứ yêu thích đều không có, chỉ biết người này trí thông minh cực cao, quản lý khu Tây là người khó nắm bắt nhất, năm tên con trai bây giờ đang tranh quyền đoạt thế, Bàng Vinh Đức cũng đang từ trong năm người bọn hắn chọn ra gia chủ đời tiếp theo, mà người có hi vọng nhất chính là tên trước mặt Thiệu Khiêm này.

Cậu...... Vận khí coi như không tệ, ngay từ đầu vậy mà đã đối mặt với nhân vật như vậy!

Nam nhân chậm rãi hướng chỗ cậu đi tới, tiếp theo cảm giác áp bách bức người kia cũng càng ngày càng gần, thái dương Thời Thanh chảy xuống một giọt mồ hôi, cắn môi nhìn Thiệu Khiêm.

Đột nhiên, gã đàn ông một phát đưa tay qua bắt cậu lại, cánh tay hất lên liền ném cậu lên giường, giữa lúc trời đất quay cuồng Thời Thanh lần nữa lấy lại tinh thần Thiệu Khiêm đã đặt ở trên thân cậu, loại tốc độ này làm cậu run rẩy sợ hãi.

Nếu như Thiệu Khiêm là địch nhân của cậu, chỉ sợ lúc này đã bị gã chặt đứt cổ.

Mặc dù cậu lấy tư cách hạng nhất tốt nghiệp trường cảnh sát.

"Anh, anh là ai?" Thời Thanh run run rẩy rẩy mở miệng, thân thể đều phối hợp mà phát run.

"Vậy cậu nghĩ mình đến đây là muốn cho ai chơi?"

Một giọng nói băng lãnh máy móc vang lên, tay nam nhân chạm lên cằm cậu tinh tế vuốt ve, sau đó thuận theo đó trượt đến bộ ngực của cậu, sắc tình xoa nắn núm vυ" nhỏ nhắn xinh xắn.

Từng đợt kɧoáı ©ảʍ ở đầu vυ" từ từ đi lên, nhưng dáng vẻ nam nhân không có nửa phần tìиɧ ɖu͙©, Thời Thanh có chút giãy dụa thân thể, cho dù cậu biết lúc này giãy dụa sẽ bị hoài nghi, có thể thân thể cũng đối với chồng mình quá chân thành làm cho cậu không cách nào cứ như vậy nằm dưới thân một gã đàn ông khác, nɠɵạı trừ nhiệm vụ lần này mục tiêu là Bàng Vinh Đức.

Thiệu Khiêm nhìn bộ dáng cậu xinh đẹp mang trên mặt khuất nhục, lại không dám xuất ra sức lực giãy dụa, gã hận không thể cắn cậu một cái!

"Trước, trước tiên...... Không muốn như vậy......" Tay nam nhân đã tuột đến giữa hai chân cậu, bọn họ tắm rửa xong cũng chỉ mặc vào áo ngủ, cả đồ lót cũng không được mặc, rất dễ dàng đã bị nam nhân lột hết đồ ra, chim nhỏ đều rơi vào lòng bàn tay nam nhân, bị gã ta xoa nắn.

"Không muốn như vậy? Cậu đến chính là để cho chúng tôi chơi, trước khi đến không từng nghĩ đến sao?" Tay Thiệu Khiêm càng dùng sức bóp, Thời Thanh thất thanh kêu lên một tiếng sợ hãi, vòng eo đều triệt để mềm nhũn.

Thiệu Khiêm thủ pháp thành thạo đùa bỡn thân thể Thời Thanh, vò chim cậu đủ rồi lại đi tới động thịt mềm mềm phía trước của Thời Thanh, gạt mở hai mép bướm gảy một cái vào hột le cậu, lời nói vẫn không có tí nhiệt độ, "Sau khi tôi cᏂị©Ꮒ xong, sẽ còn ném cậu cho các anh em khác, bọn họ sẽ thay phiên nhau giã vào thân thể của cậu, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn hết vào đút no bụng của cậu, sao nào, không từng nghĩ tới sao?"

Thân thể Thời Thanh chấn động, giây tiếp theo sức lực giãy dụa đều trở nên lớn hơn, phần eo vừa muốn thoát đi liền bị hung hăng đè xuống, tay đang xoa hột le không nói lời nào liền thật mạnh thọc vào cửa bướm cậu, "Á... đừng......"

Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm cái lỗ dâm mỹ đang ngậm lấy ngón tay gã, chỗ đó cực đẹp, bởi vì ngón tay đâm mạnh vào nên có chút co rụt, chung quanh bướm dâm còn lóe óng ánh nước, thân dưới Thời Thanh không có lông, nhìn múp máp kín kẽ, con dươиɠ ѵậŧ dưới hông Thiệu Khiêm cơ hồ lập tức sưng lên một đống.

Ngón tay dưới thân cậu tựa hồ đối với thân thể của Thời Thanh đã vô cùng quen thuộc, mỗi một cái đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm sướиɠ nhất trong thân thể cậu, ngón tay nhanh chóng moi móc.

"Không muốn... Cầu anh... Đừng...... " Thân thể Thời Thanh sớm đã bị Chúc Ninh Viễn khai phá, bướm nứng cũng đói khát mυ"ŧ chặt ngón tay kia, nhưng cậu cũng chưa quên lúc này người tấn công cậu không phải Chúc Ninh Viễn, thậm chí không phải Bàng Vinh Đức, câu không dám thật sự động thủ, thế nhưng rất muốn cự tuyệt nam nhân này xâm phạm.

Chẳng được bao lâu, giữa hai chân Thời Thanh đã một mảnh ướt nhẹp, nước dâm thuận theo ngón tay gã đàn ông chảy ra bên ngoài, đôi mắt Thời Thanh ngấn nước, thần sắc đều mang theo khuất nhục.

"Không muốn? Không phải cậu muốn ở lại đây sao?"

Vốn chính là nam nhân thuận miệng nói một câu, tìиɧ ɖu͙© của Thời Thanh lập tức bị dọa lùi, toàn bộ thân thể đều theo đó cứng ngắc.

Nếu như là những người khác nói lời này, cậu có lẽ sẽ cho rằng người kia là đang thử thăm dò mình, nhưng nếu là tên Thiệu Khiêm được xưng thiên tài này nói, vậy hơn phân nửa là gã đã phát hiện được gì đó.

Đột nhiên, căn phòng cách vách không biết vì sao truyền đến một tiếng rít lên, sau đó một tiếng khóc thê thảm liền vang lên, "Ô ô, không muốn, tôi sai rồi, đừng giết tôi, cầu các anh đừng giết tôi!"

Ánh mắt Thời Thanh chuyển đến hướng cửa gian phòng, đến ngón tay còn đang cắm ở trong thân thể cậu đều không để ý đến, Thiệu Khiêm híp híp mắt, rút ngón tay ra, mở khoá quần mình phóng xuất ra con dươиɠ ѵậŧ sớm đã sưng đến không chịu được, "Đừng nghe, có gián điệp trà trộn vào, chính là tên sát vách kia."

Thời Thanh lập tức mở to mắt, còn không đợi cậu một lần nữa mở miệng, bướm nhỏ truyền đến một trận căng đau, một cây dươиɠ ѵậŧ nóng hổi bỗng nhiên chen vào, cậu kêu lên một tiếng sợ hãi, còn không kịp phản ứng, thân thể đã theo va chạm dưới thân mà run run.

Cậu đã bị gã đàn ông xa lạ cưỡиɠ ɖâʍ!

break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc