Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 1: Tạm biệt chồng đi làm nhiệm vụ

Trước Sau

break

Bầu không khi trong văn phòng ngưng trọng, ánh mắt lão cục trưởng ngồi trên ghế da thẳng tắp rơi vào người ngồi trước mặt thân mặc đồng phục cảnh sát, sau một hồi, ông mới thở dài, nói: "Tôi biết cậu khó xử, nhưng toàn cục chúng ta trên dưới nɠɵạı trừ cậu, không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này!

Cậu suy nghĩ một chút, hai ngày trước cô gái trẻ kia sùi bọt mép chết đi trong bệnh viện, suy nghĩ lại những đội viên kia của cậu, biết rõ bọn họ dù thế nào cũng không hoàn thành nhiệm vụ còn phái bọn họ đi, chính là để bọn họ đi chịu chết!"

Thời Thanh mặt mày cúi thấp, tay rũ xuống nắm thật chặt, đến đốt ngón tay đều trắng bệch.

Trong đầu hiện lên thảm trạng khuôn mặt cô gái trẻ tuổi kia khi chết đầy khổ sở, ma tuý loại mới gần đây nhanh chóng chảy vào Vân Thành, nhưng cảnh sát bọn họ lại ngay cả con đường nhập vào là ở đâu đều đoán không ra, bây giờ, nɠɵạı trừ điều động nội ứng nằm vùng vào J.K, không còn cách nào khác.

Mà cậu, chính là người được chọn chấp hành nhiệm vụ lần này.

Lão đại J.K đã cao tuổi, không như lúc còn trẻ hùng tâm tráng chí, từ khi lão bồi dưỡng năm tên con nuôi trưởng thành, thì bắt đầu cả ngày tầm hoan tác nhạc, nhưng mà, lão có một sở thích đặc biệt, thích người song tính xinh đẹp, đáng tiếc người song tính rất khó tìm, toàn bộ trong cục cũng chỉ có một mình cậu, huống chi tất cả các thành tích của y đều cực kì tốt, chính là người duy nhất thích hợp trở thành nội ứng

Trên mặt Thời Thanh lộ ra thống khổ, gương mặt xinh đẹp chăm chú nhíu lại, tay cậu chậm rãi buông ra, nhắm mắt mở miệng, thanh âm có chút ấm ách, "Cục trưởng, nếu như những nhiệm vụ khác, cho dù là chết, tôi cũng không tiếc đảm nhận, nhưng tôi đã kết hôn rồi, tôi và chồng mình......"

"Tôi biết, Thời Thanh, tôi biết cậu rất trọng tình cảm, nhưng cậu đã từng thấy những người đi cai nghiện chưa? Tôi đã xem rồi, bên trong một mảnh kêu rên, mỗi ngày đều có người được mang ra ngoài." Lão cục trưởng bưng chén trà tráng men trên bàn nhấp một ngụm, "Bọn họ khi lên cơn nghiệm đến lục thân cũng không nhận, trong quá trình cai nghiện thậm chí bài tiết cũng không thể tự kiềm chế, rất nhiều người đều là bị đầu độc, vì để ép bọn họ tham gia buôn lậu thuốc phiện, Thời Thanh!"

Hai chữ cuối cùng giọng lão cục trưởng bỗng nhiên nghiêm khắc, nhìn người song tính xinh đẹp trước mặt có chút đau lòng nhức óc, "Cậu là một tay tôi bồi dưỡng, tôi cũng không muốn để cho cậu khó xử, thế nhưng, cậu xứng đáng với bộ cảnh phục trên người mình sao?"

Thời Thanh bị câu nói này đánh cho thân thể chấn động, trong đầu lập tức hiện ra ngày hôm đó khi mặc vào đồng phục cảnh sát trang nghiêm tuyên thệ, trên mặt cậu hiện lên mờ mịt, sau một hồi mới cắn cắn môi, thấp giọng đáp: "Được."

Trên mặt lão cục trưởng vui mừng, "Cậu đồng ý?"

"...... Vâng, chỉ có một điều, tôi không muốn để cho chồng mình biết, sau khi tôi trở về sẽ nói cho anh ấy, là tôi được điều đi xa làm nhiệm vụ, cho nên......" Cậu không thể để cho người chồng mình yêu nhất biết mình sẽ nằm dưới thân một lão đàn ông, để cho nam nhân liếʍ láp khắp toàn thân mình, thỏa thích đùa bỡn thân thể của mình, cuối cùng để thứ buồn nôn kia tiến vào thân thể.

Cho dù lần này cậu đi rất có thể sẽ chết bởi vì ma túy, cậu vẫn muốn chồng mình nhớ kỹ sự thuần khiết này, cậu vì nhân dân phục vụ, chứ không phải da^ʍ đãиɠ nằm dưới thân lão già.

Lão cục trưởng không chút do dự đáp ứng, lúc Thời Thanh ra khỏi văn phòng còn thấy mấy gương mặt trẻ tuổi xung quanh, đều là những đứa trẻ lính mới vào cục dưới tay cậu.

Nhìn xem những gương mặt non nớt này, cậu tiếp nhận nhiệm vụ trong nháy mắt lòng càng thêm kiên định chút.

Đến khi tan sở, Thời Thanh cầm những thứ mình thu xếp ra khỏi cục cảnh sát, vừa ra đến liền nhìn thấy một chiếc xe dừng ở ven đường, một người đàn ông thân mặc áo sơ mi đen đang đứng bên cạnh xe, vừa thấy cậu ra liền tiến lên đón.

Nam nhân mặt mày sắc bén, mày rậm tà phi, mũi cao thẳng, môi mỏng nhẹ, là một tướng mạo vô cùng đẹp, cho dù là cậu tự nhận mình xinh đẹp, đứng trước mặt nam nhân cũng không khỏi có chút tự ti mặc cảm.

Nam nhân nhìn thấy Thời Thanh trong nháy mắt liền nhếch miệng lên, con ngươi nổi lên hình bóng cậu.

"Chồng!" Thời Thanh nghiêng người chạy tới hai bước, dùng sức đem mình nhào vào trong ngực nam nhân.

"Sao chỉ mới một ngày không gặp lại dính người như thế?" Hạ Ninh Viễn đưa tay vuốt ve đầu cậu, trong giọng nói mang theo vẻ cưng chiều, trong mắt đều lộ ra dịu dàng.

Thời Thanh dùng khuôn mặt của mình cọ xát trong ngực Hạ Ninh Viễn, đem nước mắt chua xót thu trở về, lúc này mới ngẩng đầu lộ ra một nụ cười tươi tắn, "Nào có, chỉ là...... Nhớ anh thôi!"

"Nhớ chồng? Chỗ đó nhớ hả?" Tay Hạ Ninh Viễn không có ý tốt sờ lên lồng ngực của Thời Thanh, sau đó lại sờ xuống dưới, chen vào giữa háng cậu, "Là nơi này hay là...... Nơi này?"

Thời Thanh đỏ mặt lập tức kéo tay anh ra, kéo tay anh đi về hướng xe đang đỗ, "Đừng làm thế ở đây, chúng ta lên xe......"

Hạ Ninh Viễn phát ra một tiếng cười lớn, sau khi lên xe một tay giữ đầu Thời Thanh liền dùng sức hôn lên đôi môi đỏ thắm của cậu, cánh môi Thời Thanh mềm mại như thạch, mỗi lần anh hôn cậu đều phải dùng ý chí cực lớ mới có thể cam đoan mình không cắn cái miệng cậu, đem người xinh đẹp trước mắt này nuốt vào.

Đầu lưỡi Hạ Ninh Viễn nhẹ nhàng liếʍ láp cánh môi Thời Thanh, bức bách cậu hơi hơi hé miệng, sau đó nhu thuận tùy ý anh đánh vào khoang miệng cậu mà công thành đoạt đất.

Lúc hai người tách ra bên môi còn mang chỉ bạc, Hạ Ninh Viễn nắm lấy tay Thời Thanh kéo xuống vật dưới hông mình, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng làm Thời Thanh run lên, liền nghe anh nói: "Ngoan, bảo bối, em quá mê người, anh cương đến đau."

Hạ Ninh Viễn lúc trên giường luôn cố chấp, Thời Thanh mỗi lần đến cuối cùng đều chỉ là khóc cầu xin tha, nhưng cậu cũng cực kỳ thích nam nhân trong lúc vô tình mang đến cho cậu cảm giác an toàn, dù sao cùng tội phạm tiếp xúc lâu dài, cậu mãi mãi cũng không biết chuyện ngoài ý muốn lúc nào sẽ tới.

Cậu là vì trong một lần hành động mà quen biết Hạ Ninh Viễn, lúc ấy trong kho hàng chứa ma túy bị cài rất nhiều bom, tất cả mọi người kịp thời rút lui ra ngoài, chỉ có một người còn bị cột lại, người kia chính là Hạ Ninh Viễn, chính Thời Thanh đã xông vào mang anh ra ngoài.

Kỳ quái chính là rõ ràng cậu mới là người cứu được Hạ Ninh Viễn, nhưng cuối cùng trái lại là anh đem lại cho cậu cảm giác an toàn.

Nghĩ tới đây, Thời Thanh dưới tầm mắt Hạ Ninh Viễn chủ động vươn tay đến giữa hai chân anh, không để ý lúc này họ còn đang ở ven đường đã cởi khoá quần anh, đem cây gậy đã sớm sưng cứng kia phóng ra.

Thằng em này nhìn mười phần dữ tợn, một cây trụ màu tím đen vô cùng tráng kiện, phía trên phủ đầy gân xanh đáng sợ, hai hòn trứng phía dưới trĩu nặng, chỉ là nhìn thấy thân thể Thời Thanh đã nóng lên, cậu nuốt nước miếng một cái, cúi người một ngụm ngậm lấy phần đầu.

"Hừm......"

Hạ Ninh Viễn sảng khoái hít một tiếng, tay dài cũng sờ lên thân mình mềm mại của Thời Thanh, từ cổ áo sắc tình tiến vào trong xoa nắn hai đầu víu cậu, đem bộ phận non mềm này đùa bỡn sưng đỏ, phần hông cũng bắt đầu tuân theo bản năng bắt đầu thẳng lưng ch!ch vào miệng Thời Thanh.

Thời Thanh cố gắng há mồm ngậm vào cây gậy khủng, đầu lưỡi như đang ăn kẹo không ngừng liếʍ láp đỉnh cá chà bặc, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra phía trên ăn sạch.

"Hừ...... vợ yêu thật tuyệt, miệng dâm lại ăn......" Miệng nhỏ vừa nóng vừa mềm ngậm lấy gậy bự, cả cây tựa như được vùi vào suối nước nóng, lại thêm đây là lần đầu Thời Thanh chủ động vì anh mà bú, Hạ Ninh Viễn vô luận là sinh lý hay tâm lý đều thoải mái không chịu được, khắc chế không được tăng lớn mấy cú nắc mạnh, nhiều lần hung hăng tiến đụng sâu vào bên trong miệng Thời Thanh.

"Ứm......" Thời Thanh bị đâm đến cổ họng suýt thì nôn, trong mắt đều nổi lên một tầng sương mù, cá của chồng quá lớn, toàn bộ mà nhét vào cơ hồ sẽ nong ra cổ họng của cậu, nhìn bộ dáng sắc mặt cậu ửng hồng làm tính dục Hạ Ninh Viễn thêm phóng đại, hận không thể lập tức nhấn người này dưới thân dùng thằng em dưới hông này hung hăng ȶᏂασ vào cửa mình cậu!

Rất nhanh Thời Thanh đã bị chơi mồm ná thở, muốn phun ra cây hung khí trong miệng này lui về sau, nhưng đầu lại bị cố định gắt gao, ngay tại khi cậu cho là hôm nay mình sẽ bị chơi chết ở chỗ này, một luồng chất lỏng tanh mặn mãnh liệt bắn ra, Thời Thanh vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị lấp đầy miệng, vô ý muốn phun ra lại bị Hạ Ninh Viễn một phát kéo lên chặn lại môi.

"Vợ ngoan, nuốt vào đi......"

"Ưm... a......" giữa môi lưỡi quấn nhau là mấy giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu ngà sữa thuận theo khoé miệng Thời Thanh nhỏ xuống rơi vào trên đồng phục cảnh sát, Hạ Ninh Viễn nhìn thần sắc mê mang của cậu, ánh mắt tối sầm lại, buông Thời Thanh ra thay cậu thắt dây an toàn, nhấn chân ga xe liền nhanh chạy ra ngoài.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc