Sau khi về đảo, nam nhân không từng chạm vào người cậu, dường như thật sự lo lắng thân thể của cậu không chịu nổi, chỉ là cậu có thể cảm giác được, trong trang viên rõ ràng đã tăng thêm thủ vệ.
Lần trước tại bệnh viện cậu nghe chuyện Thiệu Khiêm tuồng bạch phiến cho Thôi Vân Dương cộng thêm suy đoán từ người đến báo cáo, Diêm Triệu ở đông khu là một cái gai, Thiệu Khiêm đem bạch phiến cho Thôi Vân Dương, bên ngoài là giúp hắn ta báo thù, trên thực tế là muốn động thủ với cả hai người này, Thôi Vân Dương chưa hẳn không nghĩ ra được, chỉ là hắn quá tự tin, loại xử lý thù hận ngàn năm một thuở này, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, một khi Diêm Triệu xảy ra chuyện, tiêu điểm trọng yếu của Thôi Nghị sẽ mất đi.
Hắn nhất định phải tự mình ra đảo đào móc tìm đường đi, việc quan trọng này, nếu như hắn không lưu lại người tín nhiệm, nhất định sẽ không yên tâm dùng con đường này!
Trong mắt Thời Thanh hiện lên ý lạnh, nói cách khác, hắn chỉ cần chờ Thiệu Khiêm động thủ, liền có thể suy đoán thời gian Thôi Nghị ra đảo, trực tiếp bắt được nhất cử nhất động của Thôi Nghị tại bến tàu.
Thời Thanh tựa trên ghế sô pha đọc sách, nhưng thật lâu cũng không có lật qua lật lại trang nào, đột nhiên, dưới lầu truyền đến một trận vang, cậu sững sờ, đứng dậy ra tựa lan can ngoài phòng ngủ cúi đầu nhìn xuống, một gương mặt xinh đẹp ánh vào con ngươi cậu.
Là người song tính trước kia cậu từng gặp, ánh mắt Thời Thanh khẽ chuyển, liền gặp được nam nhân đứng như đá bên người Diên nhi.
Lâm Diên hình như nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía người trên lan can cười một tiếng, lớn giọng nói: "Này, chào nha! Lại gặp mặt rồi!"
Ngay sau đó, cậu ta liền đưa một tay khoác lên cánh tay Thiệu Khiêm, khuôn mặt diễm lệ như đoá thược dược đều là thỏa mãn.
Thiệu Khiêm kéo tay Lâm Diên xuống, trực tiếp đi đến cầu thang tròn lên lầu, Lữ Toản thì chỉ huy các anh em đem đồ đạc Lâm Diên chuyển vào biệt thự, thay cậu ta sắp xếp lại gian phòng.
Nam nhân sau khi lên lầu từ phía xa xa nhìn cậu một cái liền trực tiếp tiến vào thư phòng.
Con ngươi đen nhánh của Thời Thanh lóe lên, sau đó gục đầu xuống.
Không biết sao, cậu luôn cảm thấy từ sau khi trở về Thiệu Khiêm đối với cậu rất lạnh nhạt.
Lúc ăn cơm chiều, Thời Thanh ngồi một mình một bên, Thiệu Khiêm cùng Lâm Diên ngồi ở đối diện, hai người cơ hồ dính vào nhau cũng không thấy Thiệu Khiêm né qua chút nào.
Lâm Diên cười cười gắp thức ăn vào chén Thiệu Khiêm, động tác hai người rất chi là thân mật, hiển nhiên trước kia cũng thường xuyên làm như vậy.
Thời Thanh gục đầu xuống che khuất suy nghĩ, Thiệu Khiêm nhíu nhíu mày, bất động thanh sắc nhìn cậu một cái.
Cơm nước xong xuôi, Thời Thanh như thường lệ lên lầu chuẩn bị tắm rửa, thiết bị truyền tin của cậu ở nơi này đều bị mất, chỉ có một chiếc máy tính Thiệu Khiêm cho cậu lúc nào cũng có giám thị, không làm gì được, chỉ có thể dùng để xem vài thứ giải trí.
Bình thường sau buổi cơm tối Thiệu Khiêm đều sẽ triệu tập các thủ hạ tinh anh đến thư phòng họp, khoảng mười giờ sẽ trở về phòng rửa mặt đi ngủ, đêm nay lại không như bình thường, Thời Thanh thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, rất nhanh đã mười một giờ, Thiệu Khiêm còn chưa trở lại.
Không biết sao, cậu phảng phất như đã quen thuộc mỗi đêm được Thiệu Khiêm ôm đi ngủ, bỗng nhiên thay đổi như thế, cậu cảm giác gian phòng này thật vắng vẻ.
Thời Thanh tắt máy tính bò lên giường lăn lộn.
Lần đầu tiên cảm thấy giường lớn vô biên vô hạn như thế......
Sáng ngày thứ hai, lúc Thời Thanh mang hai mắt thâm quần xuống lầu, người tinh tế kia đã đứng tại bể cá đang cho cá ăn, gặp cậu xuống lập tức cười chào hỏi.
"Thức rồi sao, các anh họ đều đã đến căn cứ họp, chắc buổi chiều mới có thể trở về, nghe nói cậu từ lúc đến đây không hề ra ngoài, chờ cậu cơm nước xong xuôi, tôi cùng cậu ra ngoài dạo chơi nhé?"
Thời Thanh nhìn cổ áo cậu ta lộ ra vết tích, đầu óc liền vang ong ong.
Tối qua Thiệu Khiêm không trở về phòng......
Bên môi Thời Thanh phủ lên nụ cười, "Không cần, Tứ gia không cho tôi đi đâu hết, không muốn tôi gây thêm phiền phức cho anh ấy."
Lâm Diên lại càng thân mật đi đến kéo cánh tay cậu, "Sao lại có thêm phiền phức, huống hồ có tôi ở đây, sẽ không có việc gì đâu!"
Nhìn lực lượng phòng vệ trên đảo một chút cũng tốt.
Ngày đó tại bệnh viện, cậu một lần nữa lấy được máy truyền tin từ người liên hệ, cũng thành công đem đến đây, nhưng đây là loại máy chỉ có thể dùng một lần, nếu không với thủ đoạn của Thiệu Khiêm, cậu nhất định bị bại lộ, còn ảnh hưởng đến kế hoạch.
Mặt Thời Thanh không biểu hiện gì rút tay mình ra, lại do dự một chút, hơi nhíu mày dường như đang suy nghĩ, sau một hồi mới ra vẻ miễn cưỡng nói: "Ừ...... Cũng được......"
"Vậy cậu ăn cơm trước đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ ra ngoài!" Đáy mắt Lâm Diên hiện lên một vòng ánh sáng, vỗ vỗ thức ăn trên tay xuống cho cá ăn.
Ăn xong bữa sáng, Lâm Diên ngẫu nhiên chọn hai người đi theo, cùng Thời Thanh ra ngoài trang viên.
Trên đường đi Lâm Diên như có như không cùng cậu trò chuyện, phần lớn là hỏi chuyện liên quan tới cậu cùng Thiệu Khiêm, Thời Thanh luôn cảm thấy Lâm Diên có chỗ nào đó kì lạ, nhưng cũng không nói nên lời là lạ ở đâu, trên đường vẫn luôn duy trì cảnh giác, nói một nửa giấu một nửa.
Trong đầu Thời Thanh mỗi nơi đi ngang qua đều hình thành địa đồ, nhìn xem trên võ trường thỉnh thoảng vang lên âm thanh cổ vũ, không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên đến đây và cái chết của các song tính, cậu khẽ nắm chặt tay.
Lâm Diên quay đầu nhìn cậu một cái, khóe môi cười nhếch lên, "Đã giữa trưa rồi, chúng ta trở về chứ?"
Thời Thanh gật đầu.
Tài xế đang chuẩn bị lái xe, xa xa một nhóm người đã đi tới.
Ý cười nơi khoé môi Lâm Diên càng sâu sắc, Thời Thanh nhíu nhíu mày lại, chỉ thấy người kia không hề dừng lại, trực tiếp đứng trước đầu xe ngăn trở đường đi của bọn cậu.
"Anh họ."
Lâm Diên đẩy cửa bước xuống xe đi về phía người kia, nam nhân đưa tay ôm lấy eo nhỏ Lâm Diên, cúi đầu nhay cắn lỗ tai cậu, ánh mắt lại đang rơi vào thân mình Thời Thanh đang ngồi trong xe.
"Được đến chỗ lão Tứ như mong muốn rồi, có vui vẻ không?"
Tay Mạc Viễn Hàng chậm rãi dời xuống, hạ lưu vuốt vuốt cái mông vểnh của Lâm Diên, đúng là trước mặt mọi người đem tay thò vào trong quần Lâm Diên đùa bỡn, làm gương mặt cậu ta ửng đỏ, thấp giọng rêи ɾỉ.
"Ưm a...... Vui lắm đó..." Lâm Diên mập mờ thở dốc một hơi, giương khóe môi lên, "Nhưng mà cũng chỉ nghỉ ngơi nửa tháng, đến lúc đó liền đến chỗ anh mà."
Nói rồi Lâm Diên xích lại gần Mạc Viễn Hàng, ngữ khí nhẹ nhàng nũng nịu, "Đến lúc đó anh nhớ đến đón em nha!"
"Đương nhiên rồi!" Nam nhân cười ha hả, làm như lúc này mới nhìn thấy Thời Thanh, quay đầu nói với vào trong xe: "Lão tứ luôn giấu người không kịp, hôm nay sao lại chịu thả ra ngoài rồi?"
Thấy ánh mắt nam nhân đã đặt ở trên người mình, Thời Thanh đành phải xuống xe ngoan ngoãn đứng đó.
Mạc Viễn Hàng nhìn thanh niên song tính môi mím chặt, cúi đầu có thể nhìn thấy dưới mắt đánh ra bóng của hàng mi dài, khuôn mặt nhỏ dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng.
Chỉ mới nhìn thôi, Mạc Viễn Hàng đã cảm thấy b*oi mình cửng lên, hận không thể lập tức bắt lấy cậu ta, thọc cặ© vào cửa mình cậu ta đυ. vài hiệp.
Không phải Thiệu Khiêm lúc nào cũng không coi ai ra gì sao, trị người của hắn một chút cũng tốt.
Lâm Diên phát giác được biến hoá của nam nhân, im lặng đánh giá biểu lộ của hắn một phen, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, nhưng lại chủ động dùng cái đít tròn của mình chà cọ vào hạ thân Mạc Viễn Hàng, cười quyến rũ nói: "Đúng vậy, đến em còn phải bảo đảm an toàn cho cậu ta mới được mang ra ngoài nè."
"Vừa hay em đang có việc muốn tìm anh giúp đỡ, không ngờ anh lại đến tìm!" Lâm Diên cười, sau đó nói: "Anh có thời gian không?"
Cái mông mềm mại đâm vào vật cứng thân dưới của mình, Mạc Viễn Hàng hừ một tiếng đau lấy lại tinh thần, lúc này mới lần nữa đặt ánh mắt lên thân Lâm Diên.
"Đương nhiên là có, Diên nhi có muốn đến trang viên của anh cùng nhau 'Nghiên cứu thảo luận' không?"
Thời Thanh tự nhiên cũng đã nhận ra ánh mắt mập mờ của Mạc Viễn Hàng, chỉ là cậu không nghĩ tới Lâm Diên sẽ thay mình giải vây.
Cậu ta thật đúng là...... Càng ngày càng không hiểu nổi người tên Lâm Diên này.
Lâm Diên lại tựa như không có phát giác được ý nghĩ của cậu, nói thẳng: "Vậy tôi không trở về cùng với cậu nữa, tứ ca sắp về nhà rồi đó, cậu cũng mau trở về đi thôi!"
Thời Thanh gật đầu, lên xe bỏ lại ánh mắt nóng rực sau lưng.
***
"Anh Khiêm, cái này nên xử lý như thế nào? Tin tức trên đảo một khi truyền đi sẽ lập tức bị chặn đường, vật này để lại đây không an toàn!"
Trong văn phòng, Lữ Toản móc từ trong túi ra một vật có hình dạng tai nghe, đây là buổi sáng khi dọn dẹp văn phòng Thiệu Khiêm ở nơi ít động tới tìm ra được, loại máy truyền tin tự chế này, chỉ có cảnh sát mới dùng.
Về đảo lâu như vậy, bọn hắn mới phát hiện ra máy truyền tin này, không biết Thời Thanh còn mang theo bao nhiêu thứ trở về, giấu ở những chỗ nào.
Lữ Toản nhìn Thiệu Khiêm sau bàn làm việc, gã không mang mặt nạ, gương mặt tuấn mỹ có chút xuất thần, sau một hồi mới thở dài, "Đặt lại chỗ cũ đi, em ấy rất cẩn thận, lúc nào đó lại vào thăm dò xem nó còn đó không, bây giờ mà ném đi chỉ đánh cỏ động rắn."
Lỡ như nhất thời không coi chừng, bảo bối của anh lại nghĩ thêm trăm phương ngàn kế bày trò khác.
Anh chỉ cần giữ người ở bên cạnh để bảo vệ thật tốt, còn về những chuyện khác, anh tự làm là được.
"Vâng, chỉ là...... ngay trước mặt Thời thiếu gia, anh tuồng bạch phiến cho Thôi Vân Dương, Thời thiếu cậu ấy nhất định sẽ để ý nhất cử nhất động của Thôi Nghị, hắn là kẻ khó đối phó nhất, lỡ đâu kéo luôn anh xuống nước......"
Lữ Toản mới nói một nửa, Thiệu Khiêm đã ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt hắn, trong mắt mang theo thâm ý, dường như là muốn nhìn ra gì đó trên mặt hắn ta.
Chỉ là người đã trải qua huấn luyện đều giỏi che giấu, Thiệu Khiêm không nhìn ra thứ gì.
Thiệu Khiêm cười một tiếng không rõ ý gì, rồi đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài, "Cậu cứ chú ý Lâm Diên nhiều vào là được, chuyện khác không cần quan tâm."
Lữ Toản sững sờ, trên mặt trong nháy mắt xuất hiện sự kinh ngạc, nhưng cũng lập tức khôi phục rất nhanh, cất bước đi theo.
Trở lại trang viên Thiệu Khiêm mới biết được Thời Thanh cùng Lâm Diên ra ngoài, lông mày anh nhíu chặt, quay người liền tông cửa xông ra.
Chỉ là anh vừa mới chuẩn bị lên xe, một chiếc xe khác đã tiến đến, Thiệu Khiêm nhìn chằm chằm vào cửa sau xe, thấy người kia mở cửa bước xuống mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Thời Thanh nhìn Thiệu Khiêm với vẻ mặt khẩn trương đứng bên cạnh xe cũng sững sờ, không hiểu cho lắm.
"Lại đây."
Âm thanh điện tử không cho phéo từ chối cũng nghe không ra ý gì khác.
Thời Thanh ngoan ngoãn đi đến, nhưng cậu còn chưa đến gần, đã bị nam nhân kéo ôm vào ngực, bàn tay vững chãi của gã ôm eo nhỏ của cậu, người chung quanh đều tự giác quay chỗ khác, không dám nhìn bọn họ.
Cử chỉ thân mật này làm cõi lòng Thời Thanh rung động, dường như lập tức nhớ lại cảm giác nửa tháng trước lúc nào cũng bị tên này đặt ở dưới thân xỏ xuyên, ngay cả bướm nhỏ cũng dần dần ướt át.
Cậu vậy mà da^ʍ đãиɠ như thế, thật giống câu nói treo bên miệng gã ta...... Đĩ vợ dâm......
Sau đó cậu liền nhớ tới đêm qua Thiệu Khiêm không về phòng, và vết tích trên cổ Lâm Diên sáng nay.
"Sao vậy?" Phát giác được người trong ngực luôn mềm mại giờ thân thể chợt cứng lại, đôi mắt Thiệu Khiêm hơi híp, hỏi cậu.
"Không, không sao......" Thời Thanh nhu thuận trả lời.
Thấy cậu không chịu nói, Thiệu Khiêm cũng không để ý, lúc ôm cả người cậu đi vào cũng dùng mắt ra lệnh cho Lữ Toản, Lữ Toản lập tức không biểu lộ gì mà lui xuống.
Ăn cơm xong, Thời Thanh vẫn như cũ nằm trên giường, trước kia còn ở trong Cục có khi mấy ngày mấy đêm không ngủ để theo dõi truy bắt phạm nhân, kỳ quái chính là, sau khi làm nội ứng, vốn dĩ nguy hiểm như vậy cậu càng nên khó ngủ, thế nhưng mỗi đêm lại nằm trong vòng tay ôm ấp của tên kia mà ngủ đến quen thuộc.
Cậu nhất thời không kịp phản ứng, chỉ mới một đêm không được gã ta ôm ngủ, cậu lại hơi nhớ nhung cái ôm ấp kia.
Cái ôm của một tội phạm ma tuý......
Hơn mười giờ rưỡi tối, nam nhân vẫn không trở về, Thời Thanh nằm ở trên giường lật qua lật lại.
Rốt cục, cậu mạnh mẽ bật dậy từ trên giường, mang dép lặng lẽ đẩy cửa ra, nhưng còn chưa đi được mấy bước trên hành lang, một trận tiếng làʍ t̠ìиɦ mập mờ đã truyền vào trong tai cậu.
Vẻ mặt Thời Thanh trong nháy mắt trắng bệch.