Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 15: Thời Thanh vào bệnh viện

Trước Sau

break

"Ức...... Ra ngoài......"

Thời Thanh nằm trên giường đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, bất lực đưa tay muốn đẩy gã ta ra, bụng nhỏ của cậu phồng lên như là mang thai mấy tháng, bên trong toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân.

Cậu càng kháng cự, gã bắn càng sâu, đến cuối cùng, nam nhân càng chấp nhất một mực dùng cu bự chặn cửa l*и cậu, coi như không cho phép cậu lấy mớ tinh trùng ra ngoài.

Thiệu Khiêm đưa tay nhấn nhấn bụng cậu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt lập tức xoay chuyển từ trong bụng cậu không chịu nổi mà phụt một ít ra ngoài, Thời Thanh trừng lớn hai mắt nhìn cảnh tượng dâm mỹ trước mắt, trong miệng vô ý phát ra tiếng nghẹn ngào đáng thương.

"Quá dâm."Thiệu Khiêm một lần nữa lật nằm lên người cậu hôn nhẹ lên má, "Muốn ở lại bên ngoài đảo? Hay là muốn cùng tôi trở về?"

Thời Thanh nhìn về phía Thiệu Khiêm, trong mắt là vẻ ngây thơ, "Anh muốn thả tôi sao?"

Vốn định trêu đùa cậu một lát, nhìn bộ dáng cậu lo lắng khi không thể trở về đảo, lúc này ngược lại bị cậu đánh trả một quân, Thiệu Khiêm buồn bực quyết tâm ngăn chặn, thẳng lưng đem cặ© đã hơi mềm lại hếch vào trong l*и Thời Thanh, "Không thả."

Mắt thấy một cây gậy mềm chậm rãi trướng lên trong cơ thể mình, Thời Thanh sợ hãi đẩy ngực gã, lại bị chế trụ hai tay, nam nhân lại bắt đầu từng cú đâm thọc.

"Phốc phốc" tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cặ© đè ép mà tràn ra ngoài, cơn sướиɠ tiếp tục dâng lên, thân thể Thời Thanh mẫn cảm không chịu được, chỉ chốc lát sau đôi mắt đã ướt lại bắt đầu rên lên, hai chân tức thì bị đ*t dạng rộng, l*и dâm há miệng nghênh đón con cặ© thô bự đang từng chút một lấp đầy cơ thể cậu.

"Ưm... Ha a... A... Không... Không được... Đau quá Tứ gia... Phía dưới sắp nứt ra......" Thân mình Thời Thanh lắc lư theo từng cú hẩy cặ© điên cuồng của Thiệu Khiêm, cậu sợ hãi vươn hai tay ôm chặt cổ Thiệu Khiêm, mái tóc đen bị mồ hôi ẩm không ngừng vung vẩy, trong miệng khóc cầu xin tha.

"đ*t hiệp cuối, ngoan một chút."Thiệu Khiêm thoải mái từ từ nhắm hai mắt thở dốc, động thân hung hăng đem cặ© mình vùi vào trong cơ thể cậu, dươиɠ ѵậŧ tráng kiện đẩy ra tầng tầng dâm thịt quấn quanh bên trong làm l*и y phát ra "òm ọp òm ọp" tiếng vang, không ngừng đυ. Thời Thanh liên tiếp cao trào.

Lỗ thịt Thời Thanh đã bị nắc đến đỏ tươi rục nát, môi l*и cũng ướt át sưng đỏ, tùy ý Thiệu Khiêm thúc cặ© lật vào lật ra, cậu ngước cổ không ngừng kêu rên thảm thiết, trên mặt đều là hoảng hốt dâm loạn lúc cao trào. Dưới hông tiếng da thịt đập vào nhau "bành bạch" không dứt bên tai, đột nhiên, cu bự trong l*и dâm lần nữa tăng vọt, tốc độ như là máy đóng cọc cấp tốc dập giã cậu, nơi cặ© thọc điên kia chảy nước dâm đều bị đánh thành bọt mép, tay Thiệu Khiêm càng nâng mở chân cậu, phập cặ© như gió, dốc hết sức lực.

Kịch liệt cho l*и ăn cặ©, Thời Thanh bị cơn sướиɠ sắp chết bức thét lên thành tiếng, ngay khi cậu cảm thấy ngày hôm nay mình có thể sẽ bị nắc đυ. đến chết ở trên giường, đầu b*oi lớn cứng rắn lần nữa hung hăng vạch cổ tử ©υиɠ của cậu, một luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi cũng đi theo hung hăng bắn xè xè vào vách tử ©υиɠ, làm Thời Thanh bỏng rát cũng cao trào theo.

Thời Thanh nghẹn ngào lần nữa bị nhồi đầy tinh, hai chân cậu run rẩy kịch liệt, cả người cơ hồ bị con cặ© thô to kia xuyên qua, trước mắt cậu trống rỗng, chỉ là bản năng muốn tránh khỏi giam cầm của Thiệu Khiêm.

Tỉnh lại lần nữa Thiệu Khiêm đã tắm rửa dọn dẹp cho cậu, bé bướm cũng đã được bôi thuốc, gã không ở trong phòng ngủ, hẳn là đến thư phòng.

Thời Thanh run chân đứng dậy, cậu cần ra ngoài, ít nhất phải lén mua được thuốc tránh thai, bây giờ nam nhân như bị điên quấn lấy cậu đ*t đêm ngày, lúc đầu cậu còn tưởng rằng gã nói muốn làm mình mang thai chỉ là hứng khởi nhất thời, bây giờ xem ra, sợ là gã ta muốn thật.

Bọn họ lại ở tại phân bộ thêm hai ngày, đêm nay sẽ bay về đảo, khu Nam mấy ngày nay bị cớm ra vào đã ba lần, bắt hết bảy người, ngay sau đó sẽ đến lượt cả nhà.

Bé sò của Thời Thanh đã khoẻ hơn một chút, ngồi dựa vào trên ghế sa lon vừa ăn kem vừa nghe Lữ Toản cùng Thiệu Khiêm bàn công việc, hai ngày nay nhìn cậu hơi tiều tụy, bởi vì cả ngày hầu như đều bị đè xuống giường mà đút cho ăn cặ©.

Đột nhiên, Thời Thanh che bụng khom người, ly kem "cạch" một tiếng rớt xuống đất, trong miệng cậu rêи ɾỉ đau đớn, cái trán đã thấm ra mồ hôi lạnh, mắt Thời Thanh đầy sương mù mông lung miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn về hướng Thiệu Khiêm, thân thể mềm nhũn, trực tiếp từ trên ghế salon lăn xuống đất, đập một tiếng vang thật lớn, "Ưm...... Đau quá......"

Thiệu Khiêm giật mình, đầu tiên trên mặt xuất hiện là tâm tình sợ hãi, gã nhanh chóng từ trên ghế đứng lên xông đến chỗ Thời Thanh ôm thân thể của cậu vào lòng, trầm giọng mở miệng: "Em bị gì vậy?"

"Đau quá Tứ gia...... Bụng tôi đau quá...... Hức a......" Cả người Thời Thanh run rẩy vùi vào ngực Thiệu Khiêm, thân thể như con tôm cong lại, sắc môi trắng bệch, lông mày thanh tú cũng nhăn nhúm, tay cậu gắt gao nắm chặt áo Thiệu Khiêm, tay dùng sức đến đầu ngón tay trắng dã, hiển nhiên là đau đến cùng cực.

Thiệu Khiêm cảm thấy chấn động, bộ dáng Thời Thanh lúc này quả thực đâm vào đáy lòng của anh, anh nắm chặt cánh tay cậu ôm chặt người trong ngực nhìn về phía Lữ Toản, "Chuẩn bị xe!"

Trên đường lái xe đến bệnh viện, Thời Thanh che bụng dưới dường như sắp ngất đi, Thiệu Khiêm nhìn mặt cậu tái nhợt không có chút sinh khí, cùng đôi mắt đau đến thất thần, trái tim anh bị hung hăng bóp chặt, Lữ Toản đang ở phía trước lái xe, Thiệu Khiêm đưa tay xoa bụng dưới cho Thời Thanh, cúi đầu không ngừng hôn nhẹ lên tóc cậu, bờ môi của anh đều run rẩy mang theo sợ hãi, anh không biết là đang an ủi mình hay là an ủi Thời Thanh, "Đừng sợ, không sao đâu, đừng sợ, lập tức tới bệnh viện ngay thôi."

"Ư......" Miệng Thời Thanh thì thào kêu một tiếng, "Chồng ơi......"

Thiệu Khiêm lập tức hôn một cái lên trán cậu, cánh tay càng ôm chặt hơn, liên tục đáp lời: "Chồng ở đây, đừng sợ, chồng đang bên cạnh em."

Vừa đến bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn Thiệu Khiêm đã đẩy cửa xe ôm người vọt vào trong như một trận gió, bác sĩ tiếp lấy người từ trên tay anh đẩy giường tiến ngay vào phòng giải phẫu, để Thiệu Khiêm một mình thất thần chờ đợi nhìn phòng cấp cứu lóe lên đèn đỏ.

Trong phòng giải phẫu, Thời Thanh trắng bệch nằm trên giường phát run, bác sĩ vừa kiểm tra cho cậu, đồng thời thừa dịp người bên cạnh không chú ý lấy đồ vật trong tay Thời Thanh ra, Thời Thanh bất động thanh sắc xiết chặt tay, từ từ nhắm hai mắt tùy ý bác sĩ loay hoay chữa cho mình.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên ngoài Thiệu Khiêm thỉnh thoảng nhìn thời gian, ngồi trên ghế nắm chặt tay, tố chất thân thể Thời Thanh vỗn dĩ không tệ, anh không nghĩ ra đến tột cùng vấn đề là ở đâu.

Lữ Toản giải quyết ổn thoả tất cả giấy tờ mới đi vào, hắn nhìn Thiệu Khiêm giật mình ngây ra một lúc, cho tới bây giờ chưa thấy qua bộ dáng lão đại như vầy, do dự một chút, hắn vẫn đi đến gần, "Anh Khiêm, đêm nay trở về đảo sao?"

Thiệu Khiêm bình tĩnh lại, "Không về, chờ thân thể em ấy khoẻ lại."

Lúc Thời Thanh bị đẩy ra đã ngủ, khuôn mặt trắng nhợt phảng phất như búp bê dễ hỏng, lông mi dài tạo nên bóng mờ dưới mắt cậu, đôi môi ngày thường luôn đỏ tươi đều mất màu, trái tim Thiệu Khiêm co lại, lập tức tiến lên, "Em ấy thế nào."

Bác sĩ mở khẩu trang ra, "Yên tâm, chỉ là chuyện chăn gối quá nặng gây nên đau bụng, về sau chú ý ăn uống thanh đạm, giảm bớt số lần làm chuyện chăn gối, mặt khác thể chất cậu ấy có vẻ yếu đi, có thể bổ sung thêm một ít canxi."

Thiệu Khiêm chần chờ một lát, sau đó nhẹ gật đầu, đi theo giường đẩy vào phòng bệnh.

Khi Thời Thanh mở mắt nam nhân kia đang ngồi dựa vào bên giường, một đôi mắt đen nhánh không thấy đáy, thấy cậu tỉnh lại mới sờ lên mặt cậu, dịu dàng nói: "Tỉnh rồi sao?"

Thời Thanh gật đầu, mềm giọng mở miệng: "Chồng ơi....."

Lần này Thiệu Khiêm không có trả lời, dây truyền nước trên tay cậu trong lúc ngủ đã truyền xong, lúc này cậu đã tỉnh, Thiệu Khiêm tiến lên mặc quần áo tử tế lại cho cậu, sau đó ôm người dọc theo hành lang đi ra cổng.

Lữ Toản đã lái xe chờ ở phía trước.

Thời Thanh thấy sắc mặt gã không ổn lắm cũng không dám mở miệng tiếp, thuận theo cái ôm vùi vào trong ngực nam nhân.

Vào giữa đêm Thiệu Khiêm không đổi lịch nữa, trực tiếp mang theo cậu bay trở về đảo.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc