Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 12: Xông vào sàn đấu

Trước Sau

break

Lúc đến Thời Thanh bị che mắt, bây giờ ngồi trên trực thăng cậu mới có thể hiếu kì nhìn chung quanh, không khỏi lần nữa cảm khái, những tay trùm ma túy này có bao nhiêu nhân tài mà giàu đến như vậy, còn có thể trực thăng tư nhân.

Cậu càng không nghĩ tới lần này ra ngoài Thiệu Khiêm lại dẫn theo mình.

Vừa đến Vân Thành, Thiệu Khiêm liền mang cậu trở về phân bộ nơi này, trên đường đi Thời Thanh lần nữa bị bịt kín mắt, lúc mở mắt ra không khỏi bị kiến trúc dưới tầng hầm đồ sộ này làm kinh ngạc đến ngây người.

Thiệu Khiêm nắm tay Thời Thanh đi vào, bấy giờ anh em dưới tay gã đã xếp thành hàng đứng chờ, gần cả trăm người, quy mô không thể nói là không lớn!

Một Thiệu Khiêm thôi đã có nơi lớn giống như chiến trận này, huống chi còn có bốn người kia!

Vân Thành cứ như vậy có một sào huyệt lớn như thế, liệu có bao nhiêu thuốc phiện buôn lậu được giấu kín từ nơi bí mật này?

Thuộc hạ Thiệu Khiêm thấy bọn họ đi vào, ánh mắt đều rơi vào người Thời Thanh, đối với việc bên người đại ca đột nhiên có thêm một chàng trai trẻ hiếu kì không thôi.

Thiệu Khiêm ngồi lên chủ vị, tiện tay đem Thời Thanh kéo qua ngồi trên đùi gã, Thời Thanh có chút không được tự nhiên.

Bây giờ cảnh tượng này, ít nhiều có chút kỳ quái, tựa như Hoàng đế ở cổ đại thượng triều, còn mình chính là yêu phi bại hoại triều cương!

Thời Thanh vặn vẹo uốn éo cái mông muốn đứng dậy, nhỏ giọng tiến đến bên tai Thiệu Khiêm nói khẽ: “Tứ gia...... Hay là ngài để Lữ Toản đưa tôi đến phòng khách đợi?”

“Ngoan ngoãn ngồi xuống.” Tay nam nhân vỗ vỗ vào đít cậu, cánh tay rắn chắc ôm eo cậu siết chặt vào lồng ngực, sau đó âm thanh băng lãnh điện tử tại gian phòng trống trải vang lên, “Rốt cuộc tình huống là thế nào, Tây khu lần đầu tiên phát sinh xung đột chính diện với cớm, chuyện gì xảy ra?”

Thời Thanh sững sờ, phát sinh xung đột, nói cách khác...... Các đồng nghiệp của cậu...

Cậu không kịp chờ đợi muốn biết tình huống xung đột lần này, thế là áp vào ngực Thiệu Khiêm ngoan ngoãn không động đậy, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc nghe.

“Đại ca, là Thôi Vân Dương!” Một người trẻ tuổi đứng đầu mở miệng, “Thường ngày bọn em cũng đến quán ăn của Thôi Vân Dương để lấy hàng, không nghĩ tới lần này hắn thế mà báo cảnh sát cho mình một cú!”

“ŧıểυ Vũ bị đánh chết tại chỗ, ba anh em khác bị bắt, hắn lại thành công dân tốt, bọn em cũng đi dò la nhưng không có chút tin tức nào, “Đại ca, ŧıểυ Vũ cùng ba anh em bị bắt kia thật là oan uổng!”

Nói xong, người tuổi trẻ kia nhíu mũi một cái, dường như muốn khóc lên, Lữ Toản nhìn hắn một chút, âm thanh lạnh lùng nói: “Khóc cái gì? Không có tiền đồ, sau đó các cậu không đến chỗ Thôi Vân Dương hỏi rõ sao? Sàn đấm bốc ngầm của hắn náo nhiệt như ngày hôm nay cũng nhờ có anh Khiêm hỗ trợ!”

Thiệu Khiêm tay không gõ một cái lên chỗ ngồi, ánh mắt rơi vào thuộc hạ đang nói chuyện kia, trên thân tản ra hàn ý.

“Có đi...... Chúng em lại không gặp được Thôi Vân Dương, chỉ cần vừa đến liền bị ngăn lại, mà thủ hạ Thôi Vân Dương cũng nói, Tây khu chúng ta về sau đừng nghĩ tới việc đi hàng ra ngoài bằng đường sàn đấu!”

Thời Thanh dựng thẳng lỗ tai, sàn đấm bốc ngầm bị điều tra rất nhiều lần, nhưng giới nhà giàu thượng lưu Vân Thành đều coi chỗ đó là thú vui, bọn họ làm cách nào cũng không thể niêm phong, mà Thôi Vân Dương, trước kia theo hắc đạo, bây giờ ngoại trừ sàn boxing, các sản nghiệp khác đều đã tẩy trắng, cho dù biết dưới tay hắn không sạch sẽ cũng không có chứng cứ, không có cách nào bắt giữ hắn.

Tuy Thôi Vân Dương bây giờ đã tẩy trắng, nhưng dưới tay không thiếu anh em, chỉ là không biết so với Thiệu Khiêm bên nào lợi hại hơn.

Lữ Toản ở một bên nhìn về phía Thiệu Khiêm, “Anh Khiêm, Thôi Vân Dương làm ăn với bên dưới chúng ta cũng không ít, không có lý do gì hắn động thủ với chúng ta!”

Thiệu Khiêm trêu đùa xoa eo Thời Thanh, vò thân thể mẫn cảm của cậu từng đợt phát run, cả người Thời Thanh sớm bị chơi mở, nhất là đoạn thời gian sau khi biệt thự bị tập kích, Thiệu Khiêm cũng không ra ngoài, suốt ngày bên trong biệt thự dây dưa với cậu, thường xuyên đ*t cậu đến thút thít xin tha.

Cậu hơi phí sức khước từ cái tay không thành thật của Thiệu Khiêm, thân thể mềm nhũn tựa trên người Thiệu Khiêm, cảm thụ được lồng ngực gã hữu lực chấn động, chỉ nghe gã nói: “Đi hỏi một chút chẳng phải sẽ biết?”

Giữa trưa ăn cơm xong, Thiệu Khiêm nhìn Thời Thanh do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo cậu tới, mặc vào áo chống đạn mình đã chuẩn bị cho Thời Thanh, xe thương vụ phổ thông vững vàng dừng ở trước cửa quán bar.

Ban ngày quán bar không mở cửa, chỉ có một hai nhân viên phục vụ trực ban, Thiệu Khiêm ôm Thời Thanh, cùng phía sau một đám thuộc hạ vọt thẳng vào, Lữ Toản còn ở lại phân bộ xử lý chuyện khác.

Hai nhân viên phục vụ từng gặp Thiệu Khiêm một lần liền tiến lên đón, hiển nhiên là nhận ra gã.

“Ngài Thiệu, đại ca của chúng tôi đã dặn, về sau không thể để cho người Tây khu đi vào, nếu không ngón tay chúng tôi sẽ không giữ được, ngài đừng làm khó thuộc hạ bọn tôi.” Một người nhuộm tóc vàng trong đó mở miệng.

Thiệu Khiêm khôg nói gì, nhưng người phía sau gã không còn bình tĩnh, chính là oán hận chất chứa đã lâu, tóc vàng vừa mới dứt lời, đám người đứng sau Thiệu Khiêm liền xông lên một trận quyền đấm cước đá, Thiệu Khiêm trực tiếp nắm lấy Thời Thanh bỏ vào tầng hầm.

“Sói gia! Sói gia! Sói gia!”

“Hoa thư!”

“A a a a a a a a! Hoa thư lại thắng!”

Dưới mặt đất tia sáng lờ mờ, người bên trong đầy ắp chen chúc, trên lầu trong phòng đều đông người, bọn hắn liều mạng gào thét, tiếng thét đinh tai nhức óc, có thương nhân mặc âu phục nghiêm cẩn, có quý nữ diện đồ sang trọng trứ danh, có các loại công tử ca nhi thượng lưu của xã hội.

Chỉ là lúc này, bọn hắn đều tập trung nhìn vào người trên đài chảy máu liều mạng với nhau, máu tươi thắp lên ngọn lửa trong lòng bọn họ, để tất cả cũng điên cuồng lên.

Ánh mắt Thời Thanh rơi vào trên đài, tráng hán cả người xăm hình hoa văn, hai mắt trắng dã ngã trên mặt đất miệng mũi chảy máu, hai cánh tay xoã trên mặt đất toàn thân run rẩy, sống chết không rõ, người thắng trận thì vòng quanh trên đài thể hiện mình, ý đồ đạt được càng nhiều người ưu ái.

Dù sao cược quyền rất nguy hiểm, nhưng cũng kiếm được cực nhiều tiền, chỉ cần người mua hắn nhiều, hắn đấu thắng nhiều, hắn cũng sẽ kiếm được nhiều tiền!

Thiệu Khiêm nhéo nhéo cằm nhỏ của cậu, nâng khuôn mặt nhỏ lên vuốt vuốt, “Có sợ không?”

Thời Thanh lắc đầu, sau đó quay người nhìn phía sau, “Tứ gia, sau lưng chúng ta các anh em vẫn chưa đến, sợ là bị ngăn ở bên ngoài.”

“Không sao, ngăn không được.”

Từ khi bọn họ bước vào sàn đấu ngầm thì đã rơi vào trong mắt chủ nhân nơi này, quả nhiên, không bao lâu sau, một nhân viên tạp vụ liền chen chúc tới, cung kính nói: “Ngài Thiệu, ông chủ mời ngài đến phòng.”

Thiệu Khiêm hất cằm, nhân viên tạp vụ kia liền đi trước dẫn đường, Thiệu Khiêm ômThời Thanh trong ngực bảo hộ, bộ dáng cậu xinh đẹp, trên đường đi hấp dẫn không ít người chú ý.

Ánh đèn trên hành lang càng là lu mờ, dù sao cũng không ai đi qua, những người kia thường đều ở trong phòng coi đấu quyền, chỉ có cuối hành lang ẩn hiện có hai người chồng lên nhau cùng một chỗ, tiếng rêи ɾỉ không ngừng theo hành lang truyền tới.

Nhân viên tạp vụ giống như là tập mãi thành thói quen, trực tiếp dẫn bọn họ đi đến bên kia, đến khi tới gần Thời Thanh mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra.

Một nhân viên nam mặc đồ tạp vụ thân hình mảnh mai bị một tên đàn ông cường tráng khác đặt ở trên tường hung hăng xâm phạm, tay nhân viên nam vòng qua chống đối cánh tay đang tóm chặt của người kia, trên thân cậu ta áo sơ mi trắng hoàn toàn mở rộng lộ ra lồng ngực trắng nõn, thân dưới cũng không mặc gì, chân thon dài vòng qua lưng nam nhân, theo từng cú thúc thô bạo của hắn, trong miệng phát ra tiếng thút thít rêи ɾỉ, thân thể tức thì bị đụng làm trên dưới chập trùng.

Cho dù biết có người tới, tên đàn ông cường tráng kia cũng chỉ quay đầu nhìn bọn họ một chút, ánh mắt từ trên thân thân Thời Thanh quét một vòng, lại lần nữa nhìn trở lại người bị mình đ*t khóc cả người lắc lư, cái mông run run, hắn lại tăng tốc hết sức tại những giây sau cùng như bắn vọt.

“Á a a a...... Quá sâu a a......”

Theo cái nắc cực sâu cuối cùng của nam nhân, hắn phun hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong thân thể tạp vụ mảnh mai, bắn đến mức anh ta trở nên thất thần, một tiếng rêи ɾỉ nhịn không được phát ra, toàn thân co quắp đạt tới cao trào.

“Ông chủ, người tới rồi.” Nhân viên tạp vụ cúi đầu xuống, đến nhìn hắn ta một chút cũng không dám, thấp giọng mở miệng.

Hắn rút ra con cặ© cắm trong thân thể mảnh mai kia, một mớ tinh đặc liền thuận theo cặp đùi tinh tế của nhân viên chảy xuống dưới rơi trên mặt đất, hắn tiến lên hai bước, một tay kéo nhân viên tạp vụ kia vớt vào trong ngực vuốt vuốt cái mông, miệng cười nói: “Ngài Thiệu, đã lâu không gặp!”

“Thôi Vân Dương đâu?”

Thiệu Khiêm liếc hắn một cái, trực tiếp mở miệng, tên này là em trai Thôi Vân Dương, gọi Thôi Chí, một tên ngựa giống, anh không hứng thú đáp lời cùng hắn.

“Anh ấy à, gần đây bề bộn nhiều việc, rất lâu cũng không có đến đây, ngài Thiệu đến thật không đúng lúc!” Ánh mắt hắn quét khắp người Thời Thanh một vòng, du͙© vọиɠ nơi đáy mắt nồng đậm, “Nhưng nếu ngài Thiệu đã đến đây, ta vẫn nên tận tình hữu nghị, chiêu đãi ngài thật tốt!”

Lông mày Thiệu Khiêm cau nhẹ, nắm lấy Thời Thanh đi vào, lúc Thôi Chí đi ngang qua thanh niên vừa bị hắn chơi nát nói: “Thứ dâm tiện, thảm đều bị mày làm bẩn, còn không mau cút xuống dưới lãnh phạt!”

Thân thể người kia run một cái, đến quần cũng không dám mặc, lập tức đi xuống.

Thôi Chí quay đầu đối diện Thiệu Khiêm lộ ra nụ cười áy náy, “Bọn song tính chính là cái đồ ti tiện như thế, đ*t cho một phát liền dâm nứng không ngừng được, thật là làm cho ngài Thiệu đây chê cười!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thời Thanh lập tức trở nên lạnh lẽo, con ngươi đen nhánh tràn đầy vụn băng, đôi mắt hơi híp, bất động thanh sắc nhìn về Thôi Chí.

Thiệu Khiêm dĩ nhiên cảm nhận được biến hoá của người trong ngực, liếc mắt đến ghế sô pha ngồi lên, sau đó ôm cậu đặt trên đùi mình, cả người Thời Thanh vặn vẹo uốn éo, nhớ đến vừa rồi hắn nói người song tính ti tiện, lúc này cậu không muốn để Thiệu Khiêm ôm mình như ôm chó cưng.

“Ngồi cho ngoan, ghế sô pha bẩn.” Thiệu Khiêm ngăn cản cậu.

Ánh mắt Thời Thanh rơi vào trên ghế sa lon, nhớ đến cảnh cậu mới vừa thấy được, nơi này hiển nhiên là phòng nghỉ của tên ngựa giống kia, ghế sô pha hiển nhiên sẽ là nơi ân ái lý tưởng, khẳng định cũng dính vào không ít thứ của hắn.

Nghĩ tới đây Thời Thanh cũng không còn cự tuyệt, chỉ là từ đầu đến cuối mặt đều lạnh.

“Tôi tìm Thôi Vân Dương. Thôi Chí, tôi không hứng thú lãng phí thời gian với cậu, Tây khu của tôi che giấu thì đơn giản rồi, Thôi thị thế nhưng còn có sản nghiệp bên ngoài, cả một nhà như thế sợ là chịu không nổi một đòn đánh của cảnh sát.” Thiệu Khiêm móc từ trong túi ra một bịch bột màu trắng ném xuống bàn trà, âm thanh lạnh lùng.

Vẻ mặt Thôi Chí biến đổi, đưa tay cầm túi bột phấn kia qua xem, thái độ liền mềm xuống, “Anh Thiệu nói gì vậy, Thôi thị thật vất vả mới tẩy trắng được, anh hai cũng là vì muốn giữ lại sàn đấu bất đắc dĩ mới cấm đi hàng, anh Thiệu, không bằng anh ra một cái giá, em bồi thường số hàng tổn thất vừa rồi cho anh.”

Lại một trận tiếng hoan hô từ dưới sàn đấu truyền lên, Thời Thanh đứng dậy đi về phía trước hai bước, vừa vặn có thể từ phía trên thấy rõ tình huống trên lôi đài, đúng là một tên vóc người tinh tế hung hăng khoá chặt cổ một gã cường tráng khác nhấn trên mặt đất.

Thiệu Khiêm nhìn bóng lưng Thời Thanh, lời nói như cũ lạnh lùng, “Ra giá? Vậy hai cái mạng cậu cùng Thôi Vân Dương thế nào?”

“Đừng quên, bên tôi chết một anh em, trong cục cảnh sát còn đang ngồi xổm ba người.”

Thấy Thiệu Khiêm mềm không được cứng không xong, mặt Thôi Chí cũng thay đổi sang hung ác nham hiểm, “cạch” một tiếng, hắn nắm khẩu súng hung hăng vỗ lên bàn, “Ngài Thiệu đừng quên, đây là địa bàn của em! Anh há miệng liền muốn mạng hai anh em em có phải là quá lắm không! Dù Thôi thị đã tẩy trắng, nhưng bên trong cũng không phải mặc người ức hiếp!”

Nghe được tiếng vang Thời Thanh quay đầu lại, tên nhân viên dẫn đường ban nãy cũng hành động, cấp tốc vọt đến bên cạnh Thời Thanh đưa tay bóp lấy cổ cậu nhấn lên khán đài.

Thấy tình cảnh này, Thôi Chí cười một tiếng, súng trong tay cũng giơ lên chĩa thẳng vào Thiệu Khiêm, “Anh Thiệu, thế nào? Hôm nay sợ là anh cùng ŧıểυ mỹ nhân kia đều chạy không thoát!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc