Cưng Chiều Cảnh Sát Nhỏ Ngọt Mềm

Chương 11: “Làm sao bây giờ?”

Trước Sau

break

Lúc Thiệu Khiêm ôm Thời Thanh xuống xe, Lữ Toản không biểu lộ gì khác chỉ canh giữ bên cạnh, bọn họ đã sớm trở về trang viên, chỉ là sau khi ông chủ làm một nháy xe chấn, thuộc hạ cũng không dám làm phiền, sau khi cả đám xuống thân xe vẫn tiếp tục lắc lư kịch liệt hồi lâu, bây giờ mới dừng lại.

Trên người Thời Thanh thân dưới chỉ được phủ quần lên, âu phục Thiệu Khiêm quấn lấy phần thân trên Thời Thanh, gã thì mặc áo sơ mi trắng lộ ra cánh tay cường tráng, sau khi xuống xe nhìn Lữ Toản một chút, trực tiếp bế người về phòng.

Thiệu Khiêm đặt Thời Thanh vào phòng ngủ sau đó đi ra ngoài, để một mình cậu nằm trên giường chờ đợi dư vị cao trào qua đi, lỗ thịt mềm xốp còn ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc, khẽ động liền giống như bài tiết không kiềm chế được chảy ra chất lỏng.

Tận đến lúc này cậu mới nhớ tới lời Thiệu Khiêm nói trên xe, Thời Thanh cau mày, hắn...... hẳn không có nghi ngờ gì mình, nhưng lời nói Thiệu Khiêm đều chứa ý vị sâu xa.

Hôm nay tụ họp chỉ từ mặt ngoài cũng nhìn thấy nhóm con nuôi của Bàng Vinh Đức đều ngứa mắt lẫn nhau, chỉ vì có lão nên mới kiềm chế lẫn nhau không ai ra mặt, Bàng Vinh Đức đã già, lão muốn bồi dưỡng một người nối nghiệp, lại vẫn như cũ dã tâm bừng bừng muốn được cầm quyền, tuy nói lão xem trọng Thiệu Khiêm, nhưng Thiệu Khiêm sẽ không nghe lời lão, cho nên lão ít nhiều cũng kiêng kị Thiệu Khiêm.

Nếu như có thể lợi dụng Thiệu Khiêm làm nội bộ bọn họ lục đục, đánh tan từng tên một cũng không phải không thể.

Nhớ tới Thiệu Khiêm, Thời Thanh liền nghiến răng nghiến lợi, tư liệu rõ ràng nói gã đối với nam nữ đều không có hứng thú, cậu đến mới có mấy ngày? Cứ thế này nếu lại làm nội ứng thêm mấy tháng, cậu chắc chắn sẽ bị ép khô!

Thời Thanh run rẩy hai đùi xuống giường vào phòng tắm, cậu nhìn gương mặt xinh đẹp trong kính có chút sợ run, gương mặt kia đầy vẻ xuân tình, là bộ dáng mèo con phát tình, cực kì chói mắt .

Trong thư phòng, Thiệu Khiêm bật máy tính lên chỉ vào phía trên cho Lữ Toản nhìn: “Từ giờ trở đi, bắt đầu dùng hệ thống phòng vệ này, biệt thự nhất định phải an toàn, mặc kệ tôi có ở trên đảo hay không.”

“Anh Khiêm, nếu anh không yên lòng chẳng phải có thể mang cậu ta ra khỏi đảo? Bây giờ bên người anh luôn có ràng buộc sẽ rất nguy hiểm.” Lữ Toản nhớ kỹ điểm hệ thống phòng vệ trên màn hình, sau đó một lần nữa nhìn về phía Thiệu Khiêm, “Hôm nay áo anh khoác cho cậu Thời rõ ràng là loại áo chống đạn mới nhất, anh còn cởi y phục của mình ra khoác cho cậu ấy, nếu như lúc ấy Bàng Vinh Đức không lui bước mà động thủ thật, anh sẽ lâm vào nguy hiểm!”

Thiệu Khiêm nâng lông mày cao mảnh, “Lão già bây giờ còn không nỡ, trừ phi xác nhận tôi thật sự sẽ không nghe lời, vả lại lão còn cần tôi thay mình trông chừng Thôi Nghị, không có tôi, bên trong gian phòng đó dù tất cả mọi người cộng lại đều không phải đối thủ của hắn.”

Gã thở dài, “Chỉ sợ lão già bây giờ hối hận rồi, hết lần này tới lần khác nuôi ra hai con sói tôi cùng Thôi Nghị, chúng ta tạm thời ai cũng không có việc gì.”
"Vậy mà hôm nay hắn còn nhất định phải làm khó cậu Thời." Lữ Toản không hiểu.

"Hôm nay tôi dẫn cậu ta đi, lão già chỉ là muốn nhìn thử xem có thể dùng để uy hiếp được tôi hay không." Thiệu Khiêm mắt sắc thâm trầm, "Bây giờ phía chúng ta tạm thời an toàn, nên thu liễm chính là Thôi Nghị, hắn hiện tại không có gì để uy hiếp, lão già chỉ sợ sẽ không để yên cho hắn như thế."

Dường như đột nhiên nghĩ đến việc gì, Thiệu Khiêm ngẩng đầu, "Đêm nay chuẩn bị xong chưa?"

"Đã chuẩn bị xong! Tiêu Khải An cùng Trần Nham bên kia đều trong tầm quan sát, bọn hắn có động tĩnh chúng ta sẽ biết ngay!" Lữ Toản gật đầu, sau đó lại nói: "Cục cảnh sát bên kia cũng có tin tức, lúc cậu Thời đi làm nội ứng cục cảnh sát đã gạch bỏ tin tức thân phận của cậu ấy, người biết cậu ấy nhận nhiệm vụ này không nhiều, chỉ có cấp trên cùng phó cục trưởng."

Lúc ấy việc Thời Thanh làm nội ứng anh còn không biết, nếu như không phải Mạc Viễn Hàng phản ứng quá lớn anh đã không thể phát giác sớm mà bố trí, nhiệm vụ nội ứng ở cục cảnh sát thuộc về cơ mật cao độ, tuyệt đối là trong nội bộ bọn họ đã xảy ra vấn đề!

J.K một mực thuận buồm xuôi gió, tin tức linh thông, anh đã sớm biết lão già có tay trong, chức vị tuyệt đối không thấp, vốn dĩ anh cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ là bây giờ an toàn của Thời Thanh đã bị uy hiếp.

Ngón tay Thiệu Khiêm theo quy luật gõ gõ mặt bàn, sau một hồi mới nói: "Được rồi, không thể để bị người tập kích, chuẩn bị một chút, cuối tuần này tôi ra đảo về Tây khu phân phó công việc."

"Vâng." Lữ Toản do dự một chút, "Chỉ là Bàng Vinh Đức đột nhiên đem Lâm Diên về sắp xếp như vậy khẳng định có mục đích khác."

"Không sao, khi nào tới thì cứ ở giống như trước kia."

Trong mắt Lữ Toản hiện lên cảm xúc không giống bình thường, hắn gục đầu xuống, "Vâng."

Thiệu Khiêm xử lý xong sự vụ về phòng ngủ cũng là lúc Thời Thanh đã tắm rửa xong, đang ngồi ở trên giường đọc sách, gặp gã tiến đến khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, xoay người đi.

Gương mặt kia bây giờ không mang mặt nạ, chỉ là thân hình nam nhân cao lớn lúc đi vào vẫn có thể cảm nhận được sự áp bách, Thiệu Khiêm đưa tay đem người đang mặc đồ ngủ đó ôm vào trong ngực, tay trực tiếp từ lưng quần ngủ luồn vào trong sờ bé sò đã sưng đỏ.

"Rửa sạch rồi? Sao không để thêm một lát, ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tứ gia không vui sao?"

Thời Thanh bây giờ đã rất quen thuộc đối mặt với Thiệu Khiêm dùng giọng điện tử, tuy nói âm điệu không thay đổi, nhưng cậu luôn có thể từ trong lời của gã nghe ra cảm xúc, ví dụ như hiện tại.

Cậu vặn vẹo uốn éo thân thể, sách trên tay rơi xuống giường, l*и nhỏ vốn vẫn còn mẫn cảm lại bị vuốt ve sắc tình, ngón tay kia còn ác ý quấn quanh mấy sợi lông mu đùa bỡn, Thời Thanh đưa tay bắt cánh tay gã nói lời trái lương tâm, "Vui, thích, Tứ gia, hôm nay chúng ta đã làm, tôi, tôi đã sưng lên, hôm nay không làm nữa có được hay không?"

"Sưng lên? Một lần đã sưng? Đưa tôi xem một chút."

Thiệu Khiêm nói xong liền kéo người đến đặt trên chân của mình, đưa tay đem cậu lật qua nằm sấp, như là thay tả cho trẻ con giật quần Thời Thanh xuống, nâng mông cậu lên muốn nhìn.

"Không muốn, đừng nhìn!" Thời Thanh ghé vào đùi nam nhân, đôi mắt đen nhánh đều nhiễm lên xấu hổ, khuôn mặt cũng nóng muốn bỏng, cậu có thể cảm giác được một ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm l*и nhỏ của mình, nơi đó...... ngay cả chồng cậu đều chưa từng công khai nhìn ngắm như thế này, tại sao gã lạicó thể......

Thân dưới Thời Thanh lông mọc thưa thớt, mu bướm mập phì trắng trắng mềm mềm, duy chỉ có hột le cùng cửa l*и bị đ*t cho đỏ tươi sưng, cửa l*и bởi vì vừa ăn xong không lâu còn chưa khép lại được, lúc này đang khẩn trương mấp máy, thậm chí bởi vì gã quan sát mà chảy xuống mấy sợi dịch dâm sáng lấp lánh, dâm mỹ đến cực điểm, cũng xinh đẹp cực kỳ mê người.

Gã nhịn không được đưa tay thọc vào cửa l*и móc nhẹ hai cái, quả nhiên nghe được Thời Thanh không thể kiềm chế nhỏ giọng rêи ɾỉ, Thiệu Khiêm cười: “Nơi này sao còn mở ra, có phải là bị chơi lỏng? Về sau càng đ*t lỗ càng lớn thì làm sao bây giờ?”

Thời Thanh sững sờ, nước mắt lập tức ứa ra.

l*и rộng, càng chơi càng lớn, nếu như sau khi về nhà bị chồng nhìn thấy phải làm sao đây?

“Hức......”

Đột nhiên xuất hiện một tiếng nghẹn ngào dọa Thiệu Khiêm giật mình một chút, gã rút tay lại ôm lấy Thời Thanh, liền nhìn thấy đôi mi cánh bướm đã phủ đầy nước mắt, lại kiềm nén không muốn rơi, khuôn mặt nhỏ nhíu lại, môi đều bị cắn chặt.

Đây là việc cậu sợ nhất, sợ sau này chồng phát hiện cậu bị người khác ngủ sẽ không muốn cậu nữa.

Thiệu Khiêm nâng mặt của cậu lên, đưa tay lau đi nước mắt, cậu cũng không phải mít ướt a! Chỉ...... Trêu đùa một chút làm sao lại khóc? Chẳng lẽ không thể nói lỏng?

Hôm nay đ*t vào vẫn rất khít, vừa mới bắt đầu đã mυ"ŧ đau tôi, lại đây, để cho tôi nhìn xem có bị xé rách không.” Thiệu Khiêm lập tức đổi giọng.

Giọng nói điện tử lạnh lẽo ẩn ẩn mang theo cưng chiều, tay cũng không tiếp tục sờ loạn, thật sự nghiêm túc kiểm tra.

Xác nhận cậu không bị tổn thương, Thiệu Khiêm liền vội vàng kéo quần cậu lên, gã sợ lại nhìn tiếp Thời Thanh liền không thể dùng bữa tối, chỉ có thể trải qua trên giường, huống chi đêm nay không giống bình thường, bọn họ đều phải bảo tồn thể lực.

Thiệu Khiêm lau sạch nước mắt trên mặt cậu, lập tức nói sang chuyện khác, “Giữa trưa có phải là không ăn được, hiện tại có đói bụng không? Chúng ta xuống dưới ăn một chút chứ?”

Quả nhiên, Thời Thanh do dự một chút, gật gật đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì lại lắc đầu, “Tứ gia, tôi muốn ăn tại phòng ngủ, tôi không muốn đi xuống......”

Mới vừa rồi cậu quần áo không chỉnh tề bị người ta ôm, thời gian chiếc xe kia trong sân rung lắc còn dài như vậy, là người thì đều biết bọn họ đã làm cái gì.

Thiệu Khiêm hiểu rõ, “Được, tôi bưng lên chúng ta ăn ở đây.”

Thiệu Khiêm nhìn bên ngoài màn đêm đã dần buông xuống, gã đứng dậy kéo màn cửa sổ chặt chẽ mới đẩy cửa ra ngoài.

Gã vừa đi Thời Thanh liền nhanh chóng cởi quần ra, sau đó cầm gương trên tủ đầu giường đặt ngay trước thân dưới của mình, khi nhìn đến nơi dâm mỹ kia xác thực chỉ hơi mở ra mới yên tâm thả lỏng ngã xuống giường.

Lúc người hầu đi sau lưng Thiệu Khiêm bưng thức ăn đi vào chỉ thấy tấm chăn nhô lên một cục lớn, Thời Thanh che cả người ở bên trong, cho đến khi tiếng bước chân lui ra khỏi phòng mới chui ra ngoài.

Hai người ăn cơm, đêm nay biệt thự phá lệ yên tĩnh, không đến chín giờ dưới lầu người hầu đều nghỉ ngơi, Thiệu Khiêm tắm rửa xong hiếm khi mặc áo ngủ vào, kéo cậu cùng đi ngủ.

Trong đêm, tay bắn tỉa bên trên trang viên đang muốn thay ca, “cạch” một tiếng vang nhỏ, người trên đó như là bao tải rớt đập mạnh xuống đất, tên mặc vest đen vừa hạ bắn tỉa giơ một tay lên, phía sau hắn là một đội người lập tức tuân theo hiệu lệnh di chuyển về phía trước, dưới ánh đèn trong bóng tối đứng dậy giơ súng bắn về phía vệ sĩ bên ngoài.

Vào lúc tiếng súng đầu tiên vang lên Thiệu Khiêm đã mở mắt, tần suất hô hấp cũng thay đổi, bất động thanh sắc dở góc chăn từ trên giường đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Gã vừa đi Thời Thanh cũng mở mắt ra, cậu cùng Thiệu Khiêm gần như tỉnh cùng lúc, mặc dù súng có gắn ống hãm thanh, nhưng ban đêm quá yên tĩnh, với sự cảnh giác của cậu đã đủ làm cậu thanh tỉnh.

Trang viên Thiệu Khiêm bị tập kích.

Quá tốt rồi, lúc đầu cậu còn đang suy nghĩ phải làm sao dấy lên tranh đấu của bọn chúng, đêm nay liền có người đánh đến tận cửa, bất kể là ai, Thiệu Khiêm cũng sẽ không bỏ qua hắn ta, bây giờ có thể giải quyết một tên cũng quá tốt!

Thời Thanh nằm ở trên giường không nhúc nhích, lỗ tai nhạy cảm nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng mà, không quá hai phút tiếng súng đã ngưng bặt?

Cái này con mẹ nó còn không vào được vòng ngoài!

Một đám ngu xuẩn!

Thời Thanh nhắm mắt trở mình, vờ như chưa từng tỉnh lại tiếp tục ngủ.

Lúc Thiệu Khiêm ra cửa, đèn sảnh lớn đã được bật toàn bộ, trong biệt thự vẫn an tĩnh quỷ dị như cũ, quản gia cùng người hầu chỉnh tề chia làm hai bên, ngoài cửa các anh em đã một lần nữa phân bố canh phòng, thậm chí những người khác đang nghỉ ngơi còn chưa kịp tỉnh cuộc tấn công đã kết thúc.

Thuộc hạ đều được chọn cùng một chỗ, dù là Mạc Viễn Hàng hay là Tiêu Khải An đều không thể yếu như vậy.

Thiệu Khiêm tựa trên lan can nhìn xem mấy người phía dưới bị buộc giống bánh chưng, Lữ Toản đứng sau lưng Thiệu Khiêm, cho đến khi Thiệu Khiêm ra dấu giết hết, Lữ Toản mới xuống lầu.

Thiệu Khiêm nhìn thoáng qua dưới lầu lần cuối, cũng không quay đầu lại liền đi về phòng ngủ, một lần nữa lên giường đem người kia kéo vào trong ngực, động tác gã tuy nhỏ, người trong ngực vẫn ngọ nguậy một chốc mới hướng vào trong ngực gã chui chui vào, một lần nữa ngủ say. 

(Tỉnh: Khi nhắc đến Thiệu Khiêm, lúc mình dùng “gã” lúc mình dùng “anh” không phải là lỗi edit nha mọi người. Vì lúc này Thời Thanh vẫn chưa biết Tứ gia là chồng mình, nên vẫn còn bài xích anh ấy, nên khi cậu ấy đề cập đến Thiệu Khiêm mình sẽ dùng “gã.” Còn lời tác giả miêu tả Thiệu Khiêm hoặc khi anh tự nghĩ, mình sẽ dùng “anh”, vì tác giả, chính anh ấy và chúng ta đều đã biết thân phận thật của anh ấy rồi.)
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc