“ Meyami-chan!Meyami-chan!”
”...Tsuchiura...Fuyuumi..”
Quay người nhìn hai người trước mặt mình, ngẩn ra lại đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đã đến gần rất gần nhà gas. Chỉ có điều....
” Meyami-chan không nên vì thất tình mà tự tử nha~”
Yukino đứng phía sau đưa tay kéo cô vào bên trong, lùi vào hàng ghế đầu ấn cô ngồi xuống. Bên cạnh những người khác đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Fuyuumi tới gần run lên đặt bàn tay mình lên tay Meyami an ủi.
Có thể cô bạn này tin là thật đó lời Yukino nói đi.
Cả chuyến đi hôm đó, cô dường như không mở miệng đùa giỡn. Chỉ là khi cảm giác bàn tay mình bị xiết chặc. Nâng mắt nhìn cô bạn nước mắt lưng tròng nhìn cô thì Meyami lại dễ khóc dễ cười đem tay xoa đầu cô bé mỉm cười rồi nói vài câu cười đùa cho có lệ.
Xem như cô tránh được sự lo lắng mọi người xung quanh đi!
Ngồi trên sân gas được một tiếng, cả nhóm dừng lại căn biệt thự của gia đình Fuyuumi. Dựng lên trên ngọn núi, một bãi đất trống của rừng, có vẻ rất hoang sơ. Nhưng khi bước vào không gian nhà, lại cho ta nhận được một lối sống ấm áp. Đồ vật trang trí theo nội thất Đông Tây chứng minh người chủ nhà này không thuộc tầng lớp thấp kém. Biệt thự đó môthj người giúp việc trông nom nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ. Bà trông coi ngôi nhà này là người rất hoà đồng và vui vẻ. Bà không chọn cách xưng hô chủ tớ với Fuyuumi ngược lại còn xem cô như con cháu trọng nhà. Nhóm người học viên như các cô trở nên thân thiết rất nhiều trước lúc đầu bước đến căn biệt thự này.
” Meyami đi ăn thôi.”
” Ừm chờ mình một lát”
Ngồi trên giường, tay bấm loạn trên lotop. Chỉ có trò chơi mới có thể giải quyết được tâm trạng cô lúc bây giờ. Meyami biết, chuyện này không thể xảy ra nếu như cô không được sinh ra nơi này. Bây giờ tại cô mà mọi chuyện như rối mù lên, mà mọi chuyện đã trật đi vĩ đa͙σ ban đầu của nó.
Cô nên làm gì đây?
Cô phải làm gì để dừng lại nó? Cô có nên biến mất hay không?! Mọi câu hỏi luôn xuất hiện trọng đầu cô lại khiến cô biến thành một kẻ tự kỉ muốn tìm cái chết. Ngày từ đầu cô đã không nên chọn cách này, ngày từ đâu cô đã khônv nên sinh ra nơi này. Và ngay từ đâu.....
Nếu như cô từ chối đến ở chung với chị Chi thì có lẽ mọi chuyện sẽ không còn đến mức quá thê thảm.
” Meyami đừng dằm đồ ăn nữa!”
Hino nhìn cô như người thất thần, chiếc thìa trên tay luôn đam mạnh vào miếng thịt nhỏ bên dưới. Ngày cả nước sốt cô cũng chẳng đụng vào. Hino đã rất nhiều lần lầy tay cho cô. Nhưng cúi cùng chỉ là hành động như người vô thức.
” Meyami Rin!!!!”
”.... Vâng thưa thầy!!..”
Giật mình với cấp độ hét bên tai của thầy giáo. Xém một chút tất cả đĩa thức ăn đã đổ hết lên người cô máy nhờ Tsuchiura giữ lại. Bữa ăn đó cô bị giáo huấn một trận ra trò, Meyami chỉ biết cúi đầu nhận lỗi cho đến khi Hino cùng Fuyuumi cúi đầu xin giúp cô, bên cạnh các người khác cũng hùa theo.
Mắt thấy Meyami không có tính phản khán, ngoan ngoãn nghe giáo huấn, bên cạnh mọi người đều xin tha. Thầy gật đầu cho qua, đợi cô ăn xong rôì bảo cô đi nghỉ sớm.
” Vậy thưa thầy! Chủ đề kì hai là gì ạ?”
” Thôi mà Tsukimo-chan bữa ăn còn chưa hết...”
” Tôi đến đây vì luyện tập chứ không phải vì bữa ăn tối thôi?”
Hino nhìn sắc mặt cậu bạn thấy đổi, bèn im lặng. Cô không muốn chọc thêm vào núi lửa đang phun ngòi.
Thầy không nói chỉ mỉm cười quay về phía Meyami.
” Đầu tiên thì hãu thưởng thức đã. Như thế nào?! Meyami Rin?”
”....”
Nâng mắt nhìn thấy, rồi lại nhìn sang Tsukimori. Cụp mắt xuống ăn tiếp món ăn của mình.
”....âm nhạc là trái tim người nghệ sĩ...”
” Ồ vậy em hiểu thế nào về trái tim đó?! Meyami!?”
Yukino hứng thú bồi vào một câu, ánh mắt đẹp khẽ nheo lại. Thầy không nói xem như là cùng câu hỏi với anh.
”.....là giấc mơ mình muốn đến..là một quá khứ bị bỏ quên.....là con đường chúng ta đang đi.....và là....nơi cộng hưởng của những trái tim.”
” Ừm..”
Hino vui vẻ gật đầu. Fuyuumi đem nắm tay siết chặc dưới góc váy của mình thả lỏng. Có thể nói cô bạn đã lo sợ như thế nào khi nghĩ cô không trả lời được. Thường ngày, Meyami chỉ vui vẻ cười đùa, nụ cười dù trông suốt không chứa tạp chất, mà.....dường như nó chưa chạm vào đáy mắt Meyami bao giờ. Nụ cười thật sự hiếm lắm, nhất là của một cô gái như cô. Từ khi kết bạn với Meyami, Fuyuumi đã khắc phục tốt hơn tính ngại ngừng khi nói chuyện trước đám đông. Hay vớ người khác, bản chất đỏ mặt bối rối khi đứng trước mặt mở miệng với một ai đó thật khó đối với Fuyuumi. Từ ngày Meyami đêwn, cô bạn đem cho cô rất nhiều điều kì dịu về cuộc đời này. Cuộc sống thêm sâc màu khi có cô, mang đến cho đứa chỉ biết ôm gấu bông ngồi một mình trông góc phòng tối, ngồi dậy bước ra ánh sáng.
Âm nhạc của Meyami cũng đẹp lắm, từng nốt nhạc, từng đoạn mạch. Tuy không có một kĩ thuật nào hoàn hảo, nhưng đối với Meyami nó đã hồ biến thành chất tự nhiên nhất khi một người yêu âm nhạc biểu diễn.
Fuyuumi cần phải học rất nhiều từ Meyami!
Đến một ngày nào đó, Fuyuumi muốn cùng cô tranh tài.
--- ------ ------phân cách---- ------ ------ -----
Một ngày trôi qua, suy nghĩ cũng không ra được kết quả gì.
Meyami im lặng ngồi bên gốc cây nhìn trời. Mây trắng, gió nhẹ, bầu trời thật cao và xa. Chúng xa lắm đến nổi chính cô đã không thể với tới. Khẽ níu giữ nó, nhưng cố sức nắm chặc thì nó lại dễ dàng tuột khỏi lòng mình. Đó là một cách khó khăn khi quy luật cuộc đời này đã như một vòng bánh lăn. Mãi xoay và mãi xoay. Xoay đến khi cuộc đời của một ai đó sẽ dừng lại.
Bỗng chốc những hình ảnh của Ukyo, Akito, Hikaru hiện qua đầu. Chỉ cần cô dám quay lại nói sự thật thôi. Chỉ cần để họ dừng ý nghĩ đó lại thôi. Bởi vì.....
Meyami không muốn trốn chạy nữa.
Thật nực cười cho suy nghĩ của mình, và chuyện lạ đời là những kẻ không hiểu gì về từ yêu. Thậm chí chẳng biết viết nó ra sao trên trang giấy bây giờ phải đi làm giả sư cho người khâc. Còn kéo thêm cả đống rắc rối vào người. Có vẻ như.... Meyami đã quá nghĩ đơn giản về thế giới này rồi.
Tiiiiiiiiiing....... tiiiiiing...
Tin nhắn thoại?
Gắn phone lên tai, nhấn nút trả lời. Tiếng giọng âm áp, quen thuộc phả ra bên tai mình. Là anh hai, hoặc là anh cả Masaomi.
” Meyami em đã đến nơi rồi phải không? Ăn uống gì chưa? Em có đem đồ ăn trưa của anh chuẩn bị không đấy?!”
Tắt máy nhìn màng hình điện thoại, con ngư trống rỗng. Ngươi cô muốn tách ra, và mong anh tìm một nơi tốt đẹp hơn cô là Ukyo. Anh ấy không nên thay đổi cả tính cách như vậy. Trong truyện chẳng phải anh là người dịu dàng sao? Đành vậy, anh thấy đổi có lẽ vì hiệu ứng bươm bướm. Vậy mong anh sau khi đọc được đoạn thư này thì nhanh chóng yêu chị Chi. Như thế sẽ trở được với truyện cũ. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thoả hết mà.
Meyami chỉ muốn làm người qua đường trọng nơi này.
Ngón tay nhấn nút gửi rồi bỏ máy một bên. Nhắm mắt nghe những tạp âm bị xáo trộn trong không trung. Mọi người đang tập luyện rất say mê, chỉ có cô là ngồi nơi này rảnh rỗi nghĩ về những thứ xa vời kia. Rồi lại tự chế giễu với suy nghĩ của mình.
” Meyami câu đây rồi mình tìm cậu mãi”
” Chuyện gì vậy Fuyuumi?”
Nhìn cô bạn thở dốc, lại kéo vai cô đứng dậy.
” Bọn mình cố ý tìm cậu đi tham khảo vài nốt nhạc. Không biết sẽ làm phiền cậu?!”
” Mình cũng chưa tập, đi thôi”
Phủi bụi trên quần áo mỉm cười đứng dậy đi theo sau cô bạn. Đến gần ban công, hai người gặp Hino, Hinarra và Shimizu đứng đợi. Cả năm người chỉ chào hỏi nhau rồi hướng một đường đi đến phòng để sách nhạc. Dọc đường, Meyami vẫn im lặng, khi họ cười thì cười theo, họ nói thì nghe. Cô không mở miệng nói thêm. Tâm trạng hiện tại rất nặng dù có cười đùa có lẽ cô cũng không thể mở miệng mà cười.
” Mimi-chan”
”....à hả.....?”
Giật mình quay sang cậu bạn. Ánh mắt vàng như mơ mơ màng màng giống người chưa tỉnh ngủ. Nhưng trong đó cô hiểu được cậu bạn đang hỏi mình.
” Cậu chỉ biết chơi sáo thôi đúng không?!”
” À ngoài ra mình có chút hiểu biết về Piano”
” Hết rồi sao?!”
Meyami cười ngật đầu. Thực chất cô nói dối, nếu là một người nổi tiếng, tất cả các nhạc cụ phải biể rõ và sử dụng có điều thành thạo cái nào hơn thôi. Thực chất mọi thứ đối với một thiên tài rất khó. Mà đối với một cô bé bước chán vào ngành giải trí rất sớm còn khó hơn rất nhiều.
” Kreisler. Ông ta là kẻ nói dối!”
“...”
Meyami ngẩn người nhìn tủ soạn nhạc trong nhà Fuyuumi. Bên tai nghe những người khác nói chuyện. Xô mong rằng mình sẽ không bị cuốn theo dòng kí ức của mình đến ngẩn người ra. Shizumi không nói thêm xoay người nhìn về quyển sách trên tay cô
” Gaetano Pugnani?”
” Ông ấy là ai?”
Shizumi quay sang cười với Hino khi cô hỏi về những câu như thế rồi im lặng. Meyami cười cười lắc đầu nhìn chị.
” Nhà soạn nhạc người Ý. Sinh ra không đúng thời dù có tài đi chăng nữa. Còn là một nhà soạn nhạc rất khiêm tốn”
” Đọc cái này đi Mimi-chan“.
Shizumi nheo mắt, rút quyển sách trên tay cô. Đem đặt quyển sách khác vào. Nhìn quyển sách, nhìn câu. Lúc này dường như cậu không quan tâm cô có đọc hay không mà là cô có nghe lời cậu hay không? Meyami nhìn thấy được trong ánh mắt kia, đã loé lên ngọn lửa khi nhìn cô. Có điều Meyami thật không hiểu tại cô chọc gì đến cậu ta nữa chứ?!
Đưa mắt nhìn lại quyển sách. Cậu ấy đưa là một tác phẩm khác từ nhà soạn nhạc.
” Là Johannes Brahms...”
Nhận thấy sự thắc mắt của cô, Shizumi thản nhiên giải thích, nhưng mắt vẫn nhìn về phía sách của mình đang đọc.
” Nhà soạn nhạc Đức, ông nổi tiếng về các tác phẩm lãng mạn”
” Hình như ông ấy chết cũng vì yêu đúng không?!”
Tsuchiura im lặng nảy giờ lại đứng gần bên cô, đem quyển sách đang giữ trong tay lật qua lật lại xem kĩ. Shizumi nhìn anh, lại cụp mắt.
” Cuộc đời nhiều sóng gió vì một kẻ đa tình!”
”......”
Meyami nở nụ cười xin lui. Các người mà cho cô tiếp tục ăn đạn lạc sẽ chết. Không có chuyện bị thương nữa. Đi nhanh về phòng mình mà nghỉ. Đêm qua cô không ngủ được. Căn phòng nhà Fuyuumi được đặc cách phân giới rõ ràng. Vì phòng đã đầy người nên chính cô may mắn ở một phòng riêng. Khi rời đi, hình như là....đưa tay sờ lọn trên túi quần rồi đến túi áo.....
Hình như là cô vứt điện thoại ở gốc cây hồi sáng rồi!
Nhìn sắc trời thở ra. Khuya quá rôì làm sao mà nhờ người giúp được? Vậy thôi tự lực gánh sinh vậy.