“Được rồi, ŧıểυ thư đến giờ phải đi rồi, chúng ta mau đi thôi”
William nhìn đồng hồ, rồi xoay sang nhìn lại Meyami đang bắt đầu chuẩn bị uống thêm chút cà phê nữa, anh cau mày liếc nhìn sang Under.
“ŧıểυ thư giấc ngủ gần đây không được tốt, ngươi muốn giở trò gì?”
Tiếng nghiến răng nghiến lời từ khé miệng William phát ra, chỉ đủ cho hai người nghe thấy, Under nhìn anh nhún vai, gật đầu chắc chắn sẽ không sao, đương nhiên đối với William, Under còn lo lắng cho cô gái này hơn cả hắn. Ai nói hắn đưa cho cô gái này cà phê chứ? Thứ hắn đưa là một chút thuốc an thần, cà phê chỉ là vỏ bờ ngoài, thật chất ca cao nhiều hơn, vì Meyami thích ca cao hơn cả cà phê, gần đây anh biết một Tử Thần nghe tin gì phong phanh và bắt đầu biết được những việc làm gì của trên quản gia điên này ở trong sổ sinh tử đối với tên cô. Joker đã noisi Meyami sợ nếu không bắt ghi lại sổ sinh tử cái tên cô sẽ bắt đầu gạch bỏ ra ngoài tất cả thế giới, lúc đó chính thế giới cô đầu thai và sẽ là kẻ thù của cô, Meyami sẽ bị thế giới đó tiêu diệt dần. Và Under đang nhìn nhận cảm giác đó là thật, nó đang dần xảy ra. Chưa nói đến bệnh tình của Meyami kì lạ, nhưng gần đây anh luôn âm thầm bên cạnh cô nhìn những gì xảy ra xung quan cô mà lo lắng, thế giới đã bắt đầu muốn diệt cô ra ngoài vòng. Điều khiến anh lo lắng hơn, sợi danh kết nối với quá khứ của cô gái này ngày càng yếu ớt, dần đang dần quên mất đi tất cả những người cô quen biết, cả quá khử của họ. Và Meyami đang bắt đầu đứng trước ngưỡng cửa từ giã cõi đời, cô gái này đã lườn trước được tất cả, hành động của cô sau việc tuyển chọn nhóm để hát cho đại hội thể ȶᏂασ, ngày bị trì hoãn cũng chính là ngày Meyami bắt đầu gấp rút tìm cách đạt được mục tiêu của mình nhanh nhất.
Under nhìn cô gái nhỏ trước cửa quán, ôm cô vào lòng, hít sâu hương thơm trên người cô, rồi mới đối diện cô bằng ánh mắt vui cười: “Meyami, anh sẽ đến thăm em thường xuyên, vậy nên giữ sức khỏe cho mình được không?”
“Vâng, Under, anh cũng nhớ giữ sức khỏe. Tạm biệt!”
Meyami vẫy tay với anh, rồi xoay người vào xe khi William đang đợi ngoài cửa, cô nhìn anh qua cửa kính xe vẫy vẫy tay rồi kéo màng kính lên, chiếc xe bắt đầu chạy, William đứa xe hai người chuyển bánh chạy thẳng đến công ty, Under đợi chiếc xe khuất bóng mới thả tay xuống, ánh mắt thâm trầm. Thế giới này muốn loại bỏ cô, thì anh sẽ là người loại bỏ thế giới này đầu tiên, nhất quyết không cho cô biến mất thêm lần nữa. Nhiều năm như vậy xa cô với anh cũng đã đủ rồi. William ngồi trước ghế chính lái xe, lát lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, không gian nảy giờ vẫn yên tĩnh như vậy, tính Meyami ít nói anh biết, nhưng lạnh nhạt như vậy là vì đâu, anh không rõ.
“William, chuyện Under với Ceil chưa giải quyết xong đúng không?”
Anh không nói, cũng như ngầm trả lời cô chuyện này là thật, Meyami lại trầm mặt xuống. Under đến nơi này lần nữa muốn thực hiện kế hoạch của mình hay có ý khác? Cô không đoán được vị thần chết này đang nghĩ gì. William nhìn cô, trầm ngâm lát rồi lại mở miệng.
“Thực ra, Under đến đây vì em. Anh ta sẽ không gây chuyện nữa nếu Phantomhive không tìm cậu ấy, và Sesbatian không nổ khùng lên muốn có một cuộc chiến va chạm. Under đang bảo vệ em khỏi thế giới…”
“Bảo vệ khỏi thế giới?”
William nói nửa câu lại lấp lửng, lời nói của anh Meyami đã dễ dàng tóm lại ý chính. William bị ánh mắt của cô nhìn đến nổi tay lái cũng rung lên, cuối cùng anh cũng tấp vào lề nói chuyện với cô.
-
8 giờ tại công ty Travel. Meyami được William đưa vào công ty đúng vào phòng làm việc, trên đường đi đến công ty, những nhân viên nhìn cô như là một bạn gái của Willliam và một mặt của idol hiện nay, họ có thể xin chữ kí, và mỉm cười chào cô, không có bất cứ kiểu cách gì khi chào chủ tịch của mình cho đến khi William giới thiệu chức vị của cô với họ. Cách làm việc của William khiến cô yên tâm khá nhiều, anh chuẩn bị cho nhân viên công ty những cách cư xử tương tác tốt để bắt đầu cho những cuộc chiến sau này, đây mới chính là công ty cô muốn xây dựng. Mỗi người công ty đều có con bài riêng của mình để góp sức giúp công ty này, chính nhờ vậy nề nếp nhân viên ở công ty Travel vừa được đánh giá cao, lại vừa được xem là nghiêm khác nhất trong mọi ngành. William dẫn cô đến phòng họp theo thang máy, đến khi trong thang máy chỉ còn hai người, anh mới nhìn cô ái ngại.
“ŧıểυ thư, chuyện này…”
“Yên tâm William, em sẽ không sao khi chuyện này đến. Em cá với anh là như vậy”
“Tiiing..”
Thang máy mở, ra Meyami rời khỏi thang máy, đến phòng họp, thư kí của William đưa nhanh cho cô một bản tài liệu để thuyết trình với đối tác, thực ra công việc này Wlliam đã làm, chỉ là vị đói tác khó tính này muốn gặp cô cho bằng được mà thôi. Meyami ngồi đợi trong phòng làm việc nửa phút sau đó mới tới buổi họp, William luôn ngồi bên cạnh cô im lặng nhìn cô từng chút một sau đó là xoay người đi căn dặn gì đó với nhân viên. Ở cùng không gian với cô, anh cảm thấy đã quá đủ rồi, quan sát cô làm việc quan sát cô từng cử chỉ như vậy xem ra William thật sự vui vẻ vào cả ngày hôm nay, đây không phải lần đầu tiên anh thấy mình yếu đuối và nhát gan như vậy, nhưng biết làm sao được khi bên cạnh là Meyami anh không thể cư xử cứng nhắc đúng mực của một quản gia hay một nô lệ chờ phục tùng được.
“Cạch”
Nửa tiếng sau, tiếng cửa phòng cuối cùng cũng đẩy ra, tiến vào là một nam nhân tóc tím, có cột hề về phía sau, rồi nhẹ nhàng bước đế bên ghế do thư kí đã kéo sẵn ra ngồi xuống, đường nét khuôn mặt anh thực sự chính là một mỹ nhân không hơn không kém, cộng với ánh mắt hồ ly càng khiến anh đắm chiềm trong ánh sáng hào quang của mình ngày một tỏa sáng. Yukino nhìn cô chống cằm mỉm cười.
“Thế nào, nhiều năm như vậy không gặp, thấy anh đẹp hơn rồi sao?”
“Yukino? Anh là người đối tác của em sao?”
“Đúng rồi đấy! Xem ra anh đoán không sai đầu, Meyami là chủ tịch của tập đoàn này, thấy anh giỏi chưa?”
Meyami mỉm cười nhìn anh, Yukino cũng chỉ mỉm cười. Trong ánh mắt của hai con cáo lúc bấy giờ chính là ngầm hiểu ý nhau, Yukino tìm mọi cách gặp cô nhưng điện thoại Meyami không thế gọi được, đầu dây bên kia luôn bận, và cuối cùng anh chỉ có thể nghĩ ra cách này, cũng quá lâu rồi cô không có gập anh nữa, nhưng anh thì dù xa đến mức nào vẫn nhớ đốc nhất một dáng hình nhỏ này. Bùa mê sao? Là anh cố tình bị mê hoặc, ai biết được khi một cô gái có quá nhiều bí ẩn thì sẽ sinh sự hiếu kì của nam nhân và họ bắt đầu muốn chinh phục, nhưng một điều khác giữa Meyami và tất cả các cô gái khác là sức hút vô hình, một khi đã đặt chân vào tìm hiểu thì bạn sẽ không thể thoát ra được, đấy chính là nguyên nhân tại sao hoa đào dưới chân cô cứ rụng thành đàn. Yukino nhìn Meyami lâu ngày, cô càng ngày càng ốm đi đến tội, làn da trắng mịm đã bắt đầu xanh xao đi rồi, dù cơ thể thế nào nhưng cô chắc chắn không chịu chăm sóc tốt cơ thể mình..
“Meyami, em không chịu ăn uống đầy đủ đúng hay không?”
Yukino nhìn thư kí ý bảo cô ra ngoài, người kia lập tức nghe rồi rời đi. William thì có chết cũng không rời, vì vậy Meyami cũng không có đuổi anh, nếu anh muốn ra thì đã ra ngoài từ khá lâu rồi, William ngồi bên bàn uống tách trà của mình nhìn hai người. Yukino? Anh có gặp tên này khi ở bên cô, lúc ấy tên này hay làm khó dễ của cô đủ điều, cơ bản là anh không muốn hắn gần cô chút nào. Một cáo già sẽ làm hư mất ŧıểυ thư của hắn. Meyami cảm nhận được nguồn điện đâu đó bắt đầu nổ tí tạch xung quanh căn phòng, cô hơi nổi da gà, bắt đầu phá bầu không khí mới.
“Yukino, gần đây anh làm gì?”
“Làm gì sao? Ừm…anh chỉ việc đến công ty rồi về nhà, ăn rồi ngủ. Tất cả chỉ có thể, còn tâm trí lúc nào cũng nhớ ŧıểυ thư như em”
Meyami mỉm cười, nhìn anh: “Ô vậy xem ra anh quá tốt rồi.”
“Đương nhiên là tốt, chỉ là tâm bị tổn thương khi người nào đó không nhắn tin với anh thương xuyên nha”
Meyami hắc tuyến, có phải không Yukino bắt đầu mặt dày lên? Cô luôn cảm giác là như vậy, gần đây một nhắn tin thì toàn những câu gì đó cô không hiểu, hai là không gặp mặt, lần này gặp mặt rồi cô mới biết thời gian thay đổi luôn bản tinh con người sao? Meyami bắt đầu không biết nói gì, William định mở miệng nhưng rồi để Yukino chặn lại, bàn về việc kí hợp đồng, nhắc đến công việc Meyami dường như sôi nổi gấp mấy lần so với thường ngày, Yukino nắm trúng điểm mấu chốt đó mà nói chuyện nhiều hơn với cô. Công việc kéo dài trong thời gian một tiếng, chuyện này khá nhanh, nhưng đối tác đều có lợi nên chẳng ai phàn nàn về nó. Yukino trước khi từ biết đã kịp ôm bảo bối của mình rồi mới rời đi, lâu quá rồi không còn cảm giác như thế này nữa, anh thực sự nuối tiếc với hơi âm và mùi hơn nhỏ của cô.
“Meyami, em sẽ đến buổi tiệc công bố kết quả của ba nhóm bình chọn hiện nay chứ? Anh nhớ không nhầm em thuộc nhà soạn nhạc của họ đúng không?”
“Đúng, em sẽ đến đó”
“Vậy thì anh sẽ tham gia với em, đến lúc đó rồi đừng chê anh, mà đến gặp anh được không?”
“Vâng”
Yukino nghe câu trả lời của cô mới chịu bỏ tay ra, nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn rồi xoay người đi. William xoay người đi lấy xe, đủ rồi, anh chịu như vậy đủ rồi. Chẳng có thằng đàn ông nào nhìn người yêu của mình trong tay kẻ khác mà không điên tiếc được, nhưng đó là chuyện phải chấp nhận. William biết sau này sẽ có nhiều chuyện như thế nữa xảy ra, anh vẫn phải âm thầm đứng nhìn, nhưng một khi anh đã chọn anh sẽ không từ bỏ, mặc dù cho đó khiến anh phải mất cả mạng sống.
Trong chiếc xe, không gian khá yên tĩnh. Meyami cảm giác được khí tức bên cạnh William càng ngày càng tăng lên, cô xoay người nhìn sang anh.
“William, anh không sao chứ?”
“Có, có sao đấy! Hoàn toàn là bất ổn”
Meyami nhìn anh có chút lúng túng, William nhìn cô, dừng xe một đoạn đường vắng, tấp vào lề, xoay người kéo lấy tay cô.: “Meyami em nói thử xem, nếu như một cô gái khác nắm tay anh em có tức hay không, cô ta còn hôn anh trước mặt em thì em thấy thế nào?”
“Em tin William, vậy nên chuyện này em không quan tâm, anh sẽ có cách giải quyết mà đúng không?”
“Vậy nếu anh tỏ thái độ không chống đối còn hưởng thụ thì sao?”
Meyami nhìn anh, hơi có chút không hiểu, nhưng cô không phải kẻ ngốc khi William nói đến như vậy cô sẽ không liên tưởng đến chuyện gì.: “Anh đang ghen sao William?”
“Đúng vậy, không được sao? Em đồng ý bên anh trước, tại sao những kẻ khác luôn có quyền bên em còn anh chỉ cái nắm tay thôi cũng không dám?”
“William bình tĩnh đã, em biết rồi, đừng nóng.”
Meyami vội đem tay lau đi giọt mồ hôi của anh nặn thành hạt và rơi xuống, không khí thức sự ám đạm đến ngộp thở. William ngẩn người nhìn cô, rồi cúi đầu.
“Em biết cái gì?”
Cô không nói đưa tay nâng cằm anh lên, cười nhẹ, trông như cô đang dụ dỗ con gái nhà lành vậy, Meyami trướng người hôn lên môi anh.: “Xin lỗi, em không nghĩ đến cảm nhận của anh”
Bắt được cơ hội, William lập tức ngấu nghiến lấy môi cô, ôm cô thật chặc vào lòng, nụ hôn dây dưa không muốn dứt. Thật sự anh chính là chờ Meyami chủ động, anh không muốn bắt ép cô, cũng biết tại sao hiện tại chính mình cũng thả cho cô phạm đào ho nhiều đến thế, tất cả vì việc chăm sóc cho cô. Meyami không phải là cô gái đủ nhiều việc một lúc, mỗi một công việc cô làm đều vắt hết sức của người bình thương nhưng chính Meyami đã kiêm luôn khá nhiều công việc trong một lúc, lúc trước cô còn là luật sư, công việc của cô ngoài lo cho gia đình, phòng trọ ăn uống, học hành, còn là chuyện đi khắp nơi để lấy lập luận cứu nhân chủ của mình. Và chắc chắn một điều cô chưa bao giờ ngủ đủ giấc, ăn uống điều độ thậm chí Meyami đã như người ăn kiêng trong cả tuần liền. William thật sự không thể ở bên cạnh cô thường xuyên để nhắc nhớ, công việc trên công ty William còn có thể giúp cô, nhưng vào nhà Asahina anh phải leo tường =.=