Sáng hôm sau, Meyami rời khỏi giường rất sớm, cô vội chạy vào nhà tắm sau đó rồi đi thẳng xuống phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng cho cả nhà. Ừm bây giờ họ là gia đình của cô.
Đêm hôm qua, tự nhiên muốn bộc phát tính nhõng nhẽo với anh hai, ai ngờ khiến anh lại vui như vậy, đến khi nửa đêm còn gõ phòng cô đưa cô cốc nước. Hình như cô còn thấy môi anh nhếp lên rất cao a~ Thật là...Nhưng mà, nghĩ lại....thật là ớn lạnh,
tính cách cô không bao giờ làm những trò như thế...
Hay là cô bị đa nhân cách?
Ấy chết không được đâu, như vậy sẽ quên mất nhanh a~...Và còn chết sớm nữa.
Đùa thôi.
Thực ra thì nếu có chết cũng là chuyện sớm muộn rồi, bất quá cô không muốn quên đi những người trên thế giới này. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn buông bỏ ký ức tốt đẹp đó mà đi mãi mãi. Nhưng mà đến một lúc nào đó, cô lại muốn rời đi thì sao nhỉ? Chắc lúc đó chỉ cần xóa hết trí nhớ của họ về cô là rất ổn rồi. Mọi chuyện ở thế giới này sẽ vẫn lại như cũ, Meyami chưa bao giờ hiện diện.
Nếu được như thế thì tốt đẹp biết bao!
Chuẩn bị xong bữa ăn sáng, cô xoay người lên nhà đem đồ ra phơi trên sân thượng, nhưng trước tiên phải giặc nó đã. Vì mỗi người trong nhà chất liệu vải,
và kiểu cách ăn mặc khác nhau nên khi giặc cũng phải chia ra từng đoạn để giặc tránh bị hư vải, và nhiễm màu khác trên chất vải với lại tránh bị mất của cải.
Dù gì họ cũng là những thanh niên trưởng thành rồi, việc có tiền hay bốp tiền trong túi đồ là chuyện thường ngày, và họ còn rất hậu đậu khi để quên. Và nhiệm vụ của cô bây giờ là kiểm tra túi đồ trước khi cho vào máy giặc.
"Bắt được rồi! Cậu chạy xa quá Mimi"
Một vòng tay vòng qua người cô ghì chặt, lưng cô liền tựa vào lòng ấm áp, với tiếng cười sáng lạng và trêu chọc. Giọng nói này cô rất quen, và có thể biết được ngay chủ nhân của nó. Mà cũng phải, vì chỉ có cậu là người cô quen từ nhỏ trở thành đồng nghiệp, cho đến bây giờ là gia đình của cô.
"Này không nói gì hả?"
Fuutan kề sát bên tai cô nhẹ thở ra hơi nóng, Meyami liền run lên. Ai cũng vậy, điểm mẫn cảm nhất của con gái là vành tai, riêng với Meyami lại càng mẫn cảm hơn khi phải nghe nhạc bắt đầu từ rất nhỏ, ngay trong bụng mẹ Melody.
Thực là, hết môi lại tới tai sao?
Đừng giỡn nhau mà.
Meyami xoay người đẩy đẩy Fuutan tránh xa một chút, bẹo lấy má cậu, chống nạnh.
"Fuutan cậu chơi trò gì thế? Buồn* (nhột) lắm biết không?"
Nhìn cô mỉm cười, đem tay gỡ bàn tay tác quái trên mặt mình ra, xoa đầu cô, kéo cô lại vào lòng, tiếp tục vòng tay lấy vòng eo mảnh khảnh của Meyami. KHông biết tại sao cậu lại thích cảm giác được ép cô trong lòng mình, cảm giác được hương thơm với hơi thở của người nhỏ trong lòng, tâm cậu dường như hạ xuống đến mức bình yên và thoải mái.
Fuutan đưa mắt nhìn quanh, rồi đảo một chút đến giỏ đồ của các anh và mình. Mặt lập tức nóng lên, nhìn cô.
"Mimi, cậu định làm gì đấy?"
"Chuẩn bị giặc đồ, chuyện gì sao?"
"K-Không được! Đi ra ngoài làm chuyện khác đi, chuyện này để mình làm!"
"Hả? Tại sao? Mà cậu làm sao? Lúc trước cậu phá hư..."
"Nghe lời đi, cái này không được chạm vào. Đi đi!"
Fuutan vội khua tay, ôm cô nhất lên đẩy ra khỏi phòng giặc là, xoay người vào trong đem giỏ đồ của mình đổ vào máy giặc, đóng nắp. Meyami nhìn cậu liền lập tức ngăn cản.
"Fuutan, cậu phải kiểm tra lỡ còn có đồ gì trong túi áo hay túi quần đấy!"
"Cậu cứng đầu! Đi ra ngoài!"
"Tại sao chứ? Mình chỉ giặc đồ, cậu có cần tức giận như vậy không?"
Meyami cau mày, ngẩn đầu thắc mắc hỏi, đương nhiên đây không phải là ương bướng tranh cãi mà là cô muốn hỏi thật sự lý do. Cô làm sai, biết sai mới có thể sửa, mà Fuutan rất giữ kính miệng, thật ra là chuyện gì cơ chứ?
Riêng cậu nhìn lại cô liền cau mày, thở dài, ép cô vào tường, đem tay nâng cằm cô lên, cố gắng ngắt từng chữ một.
"Meyami đồ thường mặt sẽ có gì?"
"Thì là áo, quần, nếu có áo khoắc hay tất và mũ. Có gì đâu?"
"Tất cả thứ khác không quan trọng nhưng là áo và quần!"
"Thì ai mà chả mặc?"
Hắc tuyến lăn dài, có phải nói cô gái này là thông minh cả đời, dại một lúc không? Tới nổi cậu nói đến điểm này vẫn không liên tưởng được cái gì sao? EQ thấp cũng có lúc cái độ thông minh cũng giảm hả? Có kiểu lây truyền như vậy sao?
Cắn cắn răng, cậu cũng không tiện nói với cô, nói trắng ra cậu ngại không muốn người trong lòng mình phải nhìn đến mấy cái bẩn đó...
Chính xác là ngại.
Có ai cứ để người mình yêu đem mấy thứ đó đi giặc không chứ? Còn không phải mối quan hệ vợ chồng nữa!
"Fuutan...Fuutan..."
"Kẻ ngốc như cậu có nói cũng chả hiểu!"
"???"
Meyami ngẩn người, suy nghĩ suy nghĩ, rồi lại suy nghĩ. Cái vấn đề gì về quần áo? Quần áo bị làm sao? Ừm chắc chắng cậu ấy bỏ gì trong túi nên mới giấu, ừm...
"Này, Fuutan"
"Cái gì!"
"...Cậu kiểm tra đồ xong chưa? Nếu không cho mình giặc,thì mình chỉ cậu giặc"
"...Nhảm, mình mà cần cậu hướng dẫn sao?"
"Vậy ai làm hư áo khoác mình ấy nhỉ??"
Fuutan lại cứng họng, liếc cô một cái rồi im lặng cho cô hướng dẫn mình thành thục làm theo. Meyami cười cười chẳng nói gì thêm, ông tướng này rất hay nổi nóng nên không cần chọc giận thêm. Thật ra về vấn đề giặc đồ... Meyami đem đồ của mình chuyển qua tiệm giặc ủi cả, một số lại chuyển qua nhà nghệ sĩ khi trước cô ở từ nhỏ. Còn một số đồ lọt tự mình tự giặc, tự sấy khô, rồi mới cất đi cẩn thận.
Ở trong ngôi nhà có nhiều con trai mà chỉ có chị Chi và cô là con gái, một số vấn đề như vậy để các anh giặc giúp cũng là vấn đề ngại ngùng. VỚi lại hai chị em đều là thiếu nữ, để cho một nam nhân giặc như vậy không dẫn sói về mới lạ.
Nhưng mà thực chất...Ema đã dẫn sói về rồi. Haizzz....
( *liếc liếc*/ Hả?/ Không có gì *xoay người đi*/?)
Mà khoang....hình như cái này....À cô cũng quên mất. Chết.... tự nhiên...
Fuutan đang thực hiện công việc lại không nghe được tiếng líu ríu của cô bên tai, đưa mắt nhìn lên liền thấy gương mặt nhỏ đỏ như gất. Cậu lại tự mỉm cười, như vậy mới "tiêu" được. Tự nhiên cậu có cảm giác muốn trêu cô.
"Ừm...Mimi này, tự nhiên mình thấy mệt, cậu làm đi được không?"
"...KHông có đâu, mình đi làm đây. Tự làm đi"
"Khụ....hahaahaaha..."
Nhìn mèo nhỏ cục đuôi bỏ chạy, như bị quỷ đuổi, trong lòng liền dâng lên cảm xúc lạ. FUutan cố gắng nén cười cuối cùng lại tự mở miệng cười lớn. Thật là, lại thấy thêm một điểm đáng yêu của cô rồi.
Haizzz Mimi cứ thế làm sao anh dám thả em đi đấy?
--- ------ ------ ------ ----------phân cách---- ------ ------ ------ ------ ---------
Công việc hôm nay cũng không nhiều, Meyami chỉ việc chọn cho mình chất giọng tốt nhất để thử vai của mình, sau đó là tự bàn bối cảnh quay như thế nào. VỚi ý nghĩ của đa͙σ diễn thì không biết, chỉ thấy ông chỉ phất phất tay. Bên cạnh cô cũng có những nữ đồng nghiệp và diễn viên tốt hơn cô. Meyami thở dài, rời khỏi đoàn quay khi đã xong nhiệm vụ, mọi người cũng đều ra về. CHỉ mình cô đứng bên đảo hướng mắt ra biển lắng nghe tiếng sóng biển rì rào. Chủ tịch SHining nói ở đây có người sẽ đến đón cô trở về, nên Meyami đứng đợi thôi.
"Meyami-chan!"
Xoay người nhìn đến người phía sau, chủ nhân của giọng nói. ĐÓ là một cô gái tóc đỏ xinh đẹp cùng với bộ váy liền màu đỏ, nhìn cô hiện tại như một nhà quý tộc đúng nghĩa. Tuy nhiên chất giọng và đôi mắt kia thật sự khiến người ta một lần gặp liền không quên được. Ngay cả nụ cười như ánh nắng ban mai.
"Hino"
Hino chạy lại ôm chồng lấy cô, riết thật chặt vào lòng, với chất giọng vui tươi, và những giọt lệ nhỏ từng lên vai của Meyami. Hino nghẹn giọng
"M-Mimi, thật nhớ em, tại sao em biết mất như vậy? Thật cũng không để lại gì cho mọi người biết, ngay cả một bức thư báo bình an. Em thời gian qua đã đi dâu?"
"Em đến gia tộc mình, giải quyết. XIn lỗi."
Nhẹ đưa tay vỗ lưng an ủi chị, thả chị ra đem khăn lau nước mắt cho Yuno. Mỉm cười, đã lâu như vậy rồi tính cách Yuno mạnh mẽ cũng trở nên mít ướt lắm đấy.
"Mimi-chan, cậu sao không chết ở đó luôn đi?!!!"
"????"
Meyami nhìn về phía sau Hino, cô gái tóc xanh dương, với ánh mắt xanh đầy giận dữ, với mái tóc ngắn, và chiếc áo kính cổ cộng chiếc quần jeans dài, đi dưới chân là đôi guốt màu xanh. Dáng vẻ của cô hiện tại muốn xinh đẹp và lạnh lùng bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Cơ mà...
Fuyuumi rưng rưng nước mắt, rồi khóc òa lên. Tay thì lớ ngớ lau lấy nước mắt, nhưng lại càng làm cho nó lem luốt hơn nữa.
Meyami nhìn vậy liền buồn cười, chạy lại lấy khăn sạch đưa cho cô. Lập tức bị hất ra, Fuyuumi nhìn cô bằng ánh măt oán trách.
" Mimi cậu lừa mình, nói sẽ cùng dự lễ tốt nghiệp, nói sẽ cùng mình hòa tấu. Cuối cùng lễ tốt nghiệp đại học. Chỉ có mình tớ tự ôm kèn tự biểu diễn. Mimi cậu lừa mình...."
"...Fuyuumi...Thực ra mình có chuyện cần phải đi, mình không cố ý..."
"Mimi mình nhớ cậu!"
Fuyuumi lập tức vồ đến ôm lấy cổ cô, vùi đầu vào ai cô mà khóc, mà vệt nước mũi, nước mắt. Meyami đỗ hắc tuyến, cái này...là cố ý!
"Khụ...hahaahaha..Fuyuumi đừng phá nữa, em vệt vậy cũng đủ rồi!"
Đến nỗi Hino không chịu nỗi nữa liền ngửa mặt lên cười lớn, kéo tay Fuyuumi, cô bé mới chịu thả Meyami ra. Nhìn lại chỗ áo mình bị hành hạ, cô chỉ đành thở dài, từ chối cho ý kiến.
"Meyami, cậu về khi nào? Tại sao không nói cho mình biết? Mà cậu ở đây làm gì?"
"À mình về vào hai tuần trước, công việc bắt đầu lại vào ngành nên có chút bận, mình có gửi tin nhắn cho cậu mà?"
"KHông có!"
"Mình đến đây để đóng thử vai, quản lí của mình nói vậy. Mà cậu?"
"À, hai chị em đến đây để biểu diễn trong lễ hội kỉ niệm trường sắp tới. Muốn gặp mọi người không Meyami?"
Hino cười cười, chỉ tay về phía trước. Nơi đó có một căn nhà gỗ, còn sáng đèn, có có chút khói mờ nhạt bay ra.
" Thôi để lần khác, em găp mọi người sẽ mở tiệc tạ tội"
"Như vậy tiếc đó phải nhanh lên, nếu không mình không biết bạn bị sao đấy nha!"
Fuyuumi liếc cô một cái, Meyami liền rùn mình. Fuyuumi do ai dạy hư vậy? Cô bé bạch liên hoa của cô đâu rồi? Sao lại thành ra thế này. Hino lại đập đập vai cô cười ha hả. Meyami lại đổ hắc tuyến, cái này...có phải là hành người khồng? Đường đường đã trở thành nghệ sĩ violon lại có sức tay đánh xuống muốn gãy đi lưng người. Có phải trái đời lắm không??!!
"À vâng, em đã biết rồi Fuyuumi-senpai"
"..Ngoan.."
"Mình đập cậu bây giờ!!"
Cả ba nhìn nhau ngẩn người cùng cười rộ lên, họ nhớ đến kí ức khi nhỏ còn là nữ sinh trong trường chạy nhảy và cười đùa, còn rất vui vẻ chạy bên nhau trêu đùa, mà....đập nhau nữa...haizz
Rời khỏi nơi đó, chiếc xe trắng chờ cô ở góc đường, mở ra là SHibuya, cô bạn đến đón cô. Meyami hơi ngẩn người, cứ nghĩ sẽ có xe công ty đến, nhưng cô bạn nói vì xe cô giữa đường bị hư, không thể trở về, lúc này SHibuya cũng đi qua đường này nên đón cô. Meyami biết ơn nên mới vào xe, đi được một quãng, xe này liền hư.
Meyami quay sang nhìn Shibuya, cười khổ.
"Có phải là mình là khắc tinh với xe không?"
"Đùa gì đấy? Cái xe này vì đi vội nên chưa bảo quản lâu rồi, xe công ty có cái nào đâu mà tốt lành.."
Shibuya hất tóc, sang chảnh khinh thường, Meyami lại từ chối cho ý kiến, nếu nói xe này không tốt chắc chắng chẳng xe nào tốt lành....Thật là...
Lúc này cô bạn liền kéo cửa xe đi xuống, kéo theo cả tay Meyami đang ngồi ngơ ngẩn trên xe, nhìn quanh, Shibuya liền mỉm cười. Chỉ về căn nhà lớn phía trước, có ánh sáng mập mờ, rồi đi tiếp. Meyami cũng chẳng hiểu gì hết, lờ mờ đi theo. Hành động của cô bạn này rất thất thường, cô cũng lười quãng đến chuyện này, cứ làm theo thôi, dù sao cô bạn cũng chẳng có ý làm xấu cô.
"Đến nơi rồi!"
SHibuya thở ra một tiếng liền xoay người kéo tay cô vào trong, bên ngoài vườn hoa liền xuất hiện một bóng đen cao lớn, tiến về phía hai người nhìn tới. Có chút chần chừ rồi bước đến gần...