Meyami không biết tại cái gì giờ cô trở thành người làm công việc dọn dẹp. Thật ra lúc trước cô đứng đó ngăn cản hai thầy lại, ai biết được hai ông ta cãi nhau một chắp liền nhanh chóng rút lui, để lại tàn cuộc cho cô dọn trước mặt. Cô liền nhanh trí chuồng, đáng tiếc đối với người muốn gài bẫy thì sẽ không bao giờ tha cho con mồi của mình.
Khi cô quay lại thầy Shinning đã ở đó, đứng tựa người vào cửa, với cái bụng to hơn bụng cóc ểnh ra, tay chống lên cằm, xoa xoa, ra bờ suy nghĩ cái gì đó. Meyami đỗ đầy hắc tuyến cầu xin đó không phải điều tồi tệ mà cô đang nghĩ. Nhưng đáng tiếc trời lâu nay không chìu lòng người, sau khi suy nghĩ được một hồi. Shinning liền gật đầu, môi dày mấp máy, và phát một câu xanh trời.
"Hyuga và Hingo thật vô trách nhiệm. Bây giờ ta sẽ đi tìm hai người kia vở trách còn con hãy làm những việc còn lại nhé"
"Ơ...thầy..."
Hắc tuyến bắt đầu đổ dài, cơ thể cứng người trong phút chốc. Meyami bây giờ thật muốn khóc ròng. Ai nói thầy Shinning có vấn đề mặt thần kinh? Thực chất, ông ta là một lão cáo già có rất nhiều kế sách, còn là một kẻ rất thích hành người. Cô để ý thấy từ đầu năm khi cô bước chân vào ngôi trường này lão đã không tiếc lời hành cô rồi. Dù cho những câu đó có ngọt như thế nào. Meyami thật muốn khóc, biết rằng ông ấy muốn cô tiến bộ cũng không đến nỗi...bắt cô đi dọn một căn phòng rộng hết sức lớn như thế này đi chứ?
"Thật là.."
Cơ bản Meyami vừa nghe xong câu nói của chủ tịch thì đã không còn bóng dáng đâu. Cái này là nhờ cái gì? Là bắt buộc a~ Ông già kia có nghe lời cô nói bao giờ. Meyami lủi thủi đến với cái cây lau nhà, nhún vào chậu nước lau qua các sàn nhà. mà nghĩ cũng lạ, tại sao một ngôi trường, công ty lớn có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng như thế này lại thuê được nhân viên dọn dẹp hay sao lại bắt cô làm thế này.
Thật khổ mà.
"Cạch...Meyami Rin??"
Tiếng mở cửa, bước chân lại gần. Một bàn tay giật lấy vai cô kéo xoay người lại. Trước mặt Meyami là một cô gái sành điệu, môi son xinh đẹp, phụ kiện đắt tiền, mái tóc được chải chuốc quý phái, con ngư đỏ nhìn cô cười vui vẻ.
"Đúng là cậu rồi Mimi, cậu đi đâu cả 4 năm nay, mình nhớ cậu lắm đấy. Ngay cả điện thoại cũng không gọi được"
"Là...Shibuya. Mình nhớ cậu quá đi"
Meyami đột nhiên nhào đến ôm chồng lấy cô, khiến Shibuya đột nhiên cứng người, cũng theo quán tính sức Meyami đẩy tới, ngay lập tức cả hai người ngã ra đất. Shibuya cau màu, ngồi dậy xoa xoa mông mình, cốc lên đầu Meyami.
"Cậu đó lúc nào cũng như con nít hết."
Meyami cười rộ lên, vui vẻ. Vì cô bạn cứng đầu như Shibuya cách chào hỏi như vậy mới là màng mở đầu tốt nhất để nhận lỗi. Ừm thực chất cô đang trốn tránh lỗi lầm đấy, chỉ riêng chị Lily mắng thôi đã cả một buổi trời cô nhức đầu, còn Shibuya hôm nay liền sẽ cam đoan không làm nổ công ty này không thôi.
Cả hai nhìn nhau rồi tự cười rộ lên. Ai đó nói cho họ biết vì tình bạn trải qua bao nhiêu lâu thì họ vẫn sẽ không biến nó làm những thanh sắc mà đâm vào nhau. Trên nghệ thuật, đâu đó cũng có thể là loại tình cảm bạn bè. Meyami bị Shibuya kéo đi ra khỏi phòng truyền thống, cô bạn có vẻ chán ghét khi nhìn thấy đống đồ lau chùi kia, rồi quay sang liếc xéo Meyami, Shibuya hằng giọng
"Tại sao cậu mới về lại thích lau trường như thế hả?"
"Là thầy SHinning nói mà"
"Cậu điên hả, công ty đã có người làm rồi, cơ bản những việc như vậy không cần chúng ta quan tâm. Với lại....Cậu bị mắc bẫy rồi, lúc trước mình cũng chơi cả ngày trong căn phòng đó với đồ dùng đó đấy, sau hơn tiếng đồng hồ, công nhân dọn dẹp đứng trước cửa nữa kia."
Meyami chớp mắt nghĩ nghĩ, rồi chợt tỉnh ra. SHinning là một kẻ có thù tất báo, đúng là cô đi không nói với ông lời nào, và ông ôm thù đến tận bây giờ. Biết thế thì cũng đã không dám về gặp ông già đó trước rồi. Với lại hình như trong cơ hoạch báo thù, hay trả vốn gì đó đây này có sự tham gia của hai ông thầy kia. Có lẽ là thế, nhưng cũng chẳng có sự trùng hợp hai người kia là giáo viên, cũng là nghệ sĩ trong công ty này lại không hề biết. Và cũng do sự xuất hiện của Shinning cũng quá đúng lúc đi.
"Đang nghĩ cái gì?"
Shibuya, nhìn cô bạn đang suy tư, bước chân lại không ngừng đi theo mình. Cô liền nghĩ ra một cái trò vui vui để chọc người này, thật ra cô cũng thù cô bé này lắm ấy. Học giỏi, bờ ngoài lại hoàn mỹ, lâu lắm mới có một người bạn hiền dịu mà quái lạ như Meyami, Shibuya bắt đầu vui vẻ mở lòng mình, bỏ qua những tính cách ŧıểυ thư, công chúa của mình mà chạy theo Meyami và Nanami mà chơi đùa. Nhưng ngày đó, tự nhiên khi từ công việc trong một ngày trở về, cô nhìn thấy bức thư trên bàn, cô không hiểu, Meyami đi cũng có thể mở một buổi tiệc nho nhỏ để chia tay bạn bè cũng được, nhưng tại sao..lại đi im lặng như vậy? Trước khi đi còn làm ra vẻ rất bí ẩn, Shibuya không chạy đi hỏi chủ tịch vì có hỏi, cô biết cũng không nhận được gì, cô đành tìm số điện thoại của cô bạn mà hỏi cho ra lẽ. Nhưng tất cả đều như bị xóa khỏi thế giới này, ngay cả thông tin cũng không còn Trong thời gian qua, 4 năm trôi, SHibuya luôn mong sẽ có ngày so tài được với người bạn kia, rồi lại chiềm trong tiệt vọng. Cứ thế Meyami tự nhiên xuất hiện rồi biến mất vô tinh vô tức. Cô không biết phải làm thế nào, rồi công việc ngày càng dày đặc, cô tiếp tục với cuộc sống của mình, luôn suy nghĩ về tương lại và mong người bạn đó trở về. Meyami và Nanami là hai người bạn cô đối xử thật lòng nhất trong cuộc sống này, sống trong thế giới nghệ thuật này, không cáo sẽ chết, nụ cười luôn là giả dối, nhưng hai người bạn của cô như là một thế giới khác, sống thật với bạn bè, sống lòng tin với bạn bè. Điều bất ngờ nhất là Meyami, đối với Shibuya, cô lần đầu gặp đứa bạn này là cảm giác quen thuộc, cô nhớ đã gặp ở đâu rồi, rồi đến khi Meyami sáng tác nhạc, những bài hát của cô bạn thật sự làm cô bất ngờ, những bài hát mang cả linh hồn của cảm xúc của người nghệ sĩ và người nghe. Meyami như một thiên tài, nghe nối nhạc và tự nhớ lấy, có khi còn tự sáng tác ra những bản nhạc khác nhau, từ một bản phổ. Cô bạn ấy làm cho SHibuya càng bất ngờ hơn nữa là độ nhạy với các nốt nhạc, và công cụ nhạc. Dường như tất cả mọi công cụ âm nhạc đều thành thạo trong tay cô.
Đến khi những sự việc liên tiếp xảy ra Shibuya thật sự đã công nhận Meyami sinh ra là vì âm nhạc trên thế giới này.
"Mimi, mấy năm qua cậu ở đâu vậy? Tại sao không nghe máy của mình? Ngay cả Nanami cũng không gọi được cho cậu?"
"Mình trở về gia tộc, điện thoại của mình bị tịch thu trong thời gian đó. Vậy nên có có muốn cũng không thể sử dụng"
"Phải không? Hay là cậu vứt điện thoai đâu đó đến khi có cuộc gọi hay tin nhắn đều không thể nghe?!"
Meyami cười hì hì, lắc đầu. Nhưng Shibuya nhìn lên trời thở dài.
"Ai biết được."
Trán Meyami lại đổ mồ hôi hột.
"Mà Mimi, bạn đã gặp nhóm Starish hay chưa?"
"Starish?"
SHibuya im lặng, trợn mắt lớn nhìn cô. Mắt đối mắt, Meyami rỗ ràng yếu thế, còn ngay cả lựa giận trong lòng bùng phát ra bên ngoài. Cô liền quay đi chỗ khát, Shibuya liền đưa tay đập lên trán Meyami một cái.
"Cậu đừng nói đã quên nhé!"
Meyami khua tay khua tay. Làm ơn đi, cô quên làm sao được mấy tên dở ươn kai chứ, chẳng phải cô trở về đây một phần vì muốn biết họ đã phát triển ra sao hay sao? Shibuya đem tay phone gắn lên tay cô bạn mỉm cười, rồi ấn nút play trên điện thoại.
"DOKI DOKI de koware sou sen PERCENT LOVE HEY!!
(10) ARE YOU READY?
(9) ARE YOU READY?
(8) ARE YOU READY?
(7, 6)
(5) ARE YOU READY?
(4) ARE YOU READY?
(3) ARE YOU READY?
(2, 1)
Saa LET"S SONG!!
Yume wo utaou (LET"S SHOUT!)
Sora ni utaou (LET"S GO!)
Hajikeru monogatari ni shichaimashou
Mirai no chizu wo (YES YES)
Kimi to egakou
Kono REVOLUTION (WE ARE)
Ikimashou (STARISH!)
Ai wo CHANGE THE STAR
CHECK IT OUT!
GIRIGIRI na mune no kodou
UH BABY Gouin ni naru koi no shoudou
Douchi wo erabu? PRINCESS
KURA KURA shichau kurai sen PERCENT LOVE
Naze ka?
Kimi de
Afureteru
Kokoro
Sawagu
Fushigi na RAVE
Mada minu seiza wo
Futari de tsumuide
KISU yori
Sugoi
Uta de sekai wo tsukurou
Saa LET"S DANCE!!
Yume wo odorou (LET"S SHOUT!)
Sora ni odorou (LET"s GO!)
Yarisugi na kurai ga ii sa
Junbi wa OK?
Ikkai kiri no (YES YES)
SPECIAL jinsei
Kyoukashou ni wa (WE ARE)
Nottenai(STARIS H)
Ai wo CHANGE THE STAR
CHECK IT OUT!!
Koyoi wa hora futari de sen PERCENT LOVE
Nanairo no PASS ni
UH HONEY jibun dake no
BRAND NEW MELODY
Mitsuketa yo "rashisa" tte yatsu
Dakara tsutaetainda sen PERCENT LOVE
Tsuyoku
Hibiku
KNOCKING ON THE MIND
BELIEVE HEART
Soshite
Toki hanatsu SING
Otokogi Zenkai
ORION koete
Niji yori
Kagayaku
Hana wo sakasemashou
Saa LET"S PEACE!!
Yume wo toubou yo(LET"S SHOUT!)
Sora wo toubou yo(LET"s GO!)
Nee saikou na jikan wo tabi shimasen ka?
Hyakuman kai no (YES YES) shippai datte
Kono LOVE PASSION (WE ARE)
Kujikenai (STARISH)
Ai de CHANGE THE STAR
Ima sugu ni kimi wo dakishimetai yo
Datte kimi wo maji de mamoritai kara
Saa LET"S SONG!!
Yume wo utaou (LET"S SHOUT!)
Sora ni utaou (LET"S GO!)
Hajikeru monogatari ni shichai mashou
Mirai no chizu wo (YES, YES)
Kimi to egakou
Kono REVOLUTION (WE ARE)
Ikimashou (STARISH!)
Ai wo CHANGE THE STAR
CHECK IT OUT!
Koyoi wa hora futari de sen PERCENT LOVE"
Meyami ngẩn người...Cái này là... âm nhạc của nhóm sao? Âm nhạc mà Nanami sáng tác ra? Ngước mắt nhìn lên Shibuya, cô bạn cười vui vẻ. Gõ lên đầu Meyami.
"Đừng nói với mình bài hát cậu và Nanami sáng tác cậu cũng quên nhé! Bài này đã là bài đầu tiên mà nhóm ra mắt hát đấy! Chỉ trong hai ngày thôi đã lang truyền khắp cả nước, MV cũng bán hết sạch và phải sản xuất liên túc ấy nhé!"
"Vậy thì tốt rồi!"
"Không đâu!"
Meyami nhìn Shibuya khó hiểu, tuy cô nghe bài hát đó, cũng đã quen rồi, nhưng có một cảm giác lạ lẫm, đó là những nguyên nhân vì sao cô không nhận ra được đó là bài hát cô đã từng đánh mấy nốt đầu cho nó. Shibuya nhìn cô thở dài, lắc đầu.
"Thầy Shinning nói âm nhạc của họ vẫn còn thiếu, một cảm xúc gì đó. HỌ vẫn chưa hoạt động được bài hát!"
Meyami im lặng, Shibuya cũng im lặng, hai người vài căn tin công ty mua ít bánh và đồ uống ăn và nói chuyện. Đúng lúc hôm nay Shibuya cũng chỉ mới đi làm về chưa kịp nghỉ ngơi, cuộc nói chuyện cũng trôi qua nhanh và với lời khuyên của cô, SHibuya quay về phòng mình đi ngủ. Sau khi SHibuya rời đi, Meyami chọn cách tản bộ xung quanh công ty này, chắc sẽ không sao đâu, vì nếu đi vòng tròn. Lúc nảy Shibuya nói nhóm Starish đã rất nổi tiếng, đạt được thành tích danh giá nhất trong cuộc thi âm nhạc, nhưng tại sao cô lại nói thầy Shinning nói họ vẫn thiếu cái gì đó. Meyami dừng bước, đem túi xách lục tung lên, và tìm được điện thoại trong túi áo khoác, cô mở những bài của nhóm hát trong những năm qua, đó không phải là những bài hất rất quen thuộc, có vui nhộn, có dịu dàng, có trầm ấm. Nhưng đúng là nó thiếu một thứ gì đó rất lạc, cảm xúc trong tim họ vẫn chưa bộc lộ ra hết và hoàn toàn. Có cái gì đó khiến họ kiềm chặt lại nó và cố gắng che dấu nó sau những nốt nhạc lên cao, và hiện rõ nó trong những nốt nhạc trầm thấp, hay nốt lặng.
Cô cau mày mình nghe đi nghe lại tất cả những bài hát của họ, đúng là cái gì đó kia đang hiện ngày càng rõ trong những bài hát sau đó của họ. Vui nhộn cũng chẳng còn nữa, mà đó là đang cố sứ gượng ngạo mà tiến lên nụ cười. ÂM nhạc của họ là không thật.
Meyami tắt nhạc, đem điện thoại và tai phone cất trong túi xách, rồi tiếp tục bước đi. Chợt bước chân cô khựng lại, nhìn về xung quanh, và đầu bắt đầu gào thét.
"Cô lạc đường rồi!"
Nơi này là đâu là đâu a~, toàn là cây và cây, con đường mòn dẫn về phía trước, vậy cô đã đi kiểu gì mà vào trong nơi này vậy? Nếu bây giờ cô hướng về phía trước mặt, vậy cô sẽ đi ngược lại, may ra có thể tìm đường ra.
"Lộc cộc..."
Tiếng giày cao gót giẫm lên những viên sỏi kêu lên lốc cốc, Meyami xoay người, nheo mắt nhìn, bóng dáng màu cam đó.. Là Nanami. Ừm đúng cô bạn là Nanami, trên tay còn đeo túi xách và có cả tờ giấy gì đó trên tay, cô cặm cụi vào tờ giấy mà bước đi, ngón tay lại chỉ chỉ tứ phương. Bước chân định đến với cô bạn liền khựng lại, nhảy vào gốc cây to cao gần đó. Cái cảnh nào thấy quen quen để cô trốn đi, lỡ đâu lại phá hư kịch tình trong truyện mình cô ăn cho hết. Ngay cả anh Tsubaki và Azusa cũng bị đảo lộn vì cô rồi, giờ muốn gì nữa?!
Trước mắt, bóng dáng Nanami đã hiện dần rõ, cô bạn đứng tại chỗ cô nhìn quanh, Meyami lại tận lực trốn. Đến khi Nanami bỏ cuộc gãi đầu.
"Thật lạ lúc nảy mình còn thấy có bóng người!...Nhưng mà...hướng này...hướng kia....chết rồi bây giờ mình đi đường nào đây?"
"Soạt.."
"Hửm cái gì vậy?"
Nanami đứng bật dậy, nhìn vào bui cậy đờ phòng, nhưng Meyami nấp sau gốc cây liền nín cười, tay chân cô bạn đã run như cầy sấy rồi kìa. Ở đó nếu lỡ con cún con chạy ra thôi cũng đủ cho cô nàng chạy té khói đấy.
Bên tai luôn nghe tiếng gọi the thẻ của Nanami hỏi ai đó, Meyami lại tận lực núp vào. CƠ bản vì cô biết Nanami không gọi mình, và cũng không biết cô sẽ trở về, và hướng Nanami đang nhìn không phải là chỗ gốc cây của cô. Meyami nín thở, nhìn tình huống trước mặt. Đúng là tình huống này thật sự rất quen thuộc đối với cô, và hình như đã từng gặp ở đâu rồi đấy.
Bên bụi cây mà Nanami nhìn, liền xuất hiện một bóng đen, nhanh chóng tiến lại gần Nanami, cô bạn giật mình mà hét toáng lên. Jtto liềnn vội che miệng cô bạn lại, thở dài, cười rộ lên.
"Thật là chỉ định dọa bạn chút thôi, không cần hốt hoảng như vậy!"
"Jttoki-kun? Thật là cậu đừng dọa mình như thế chứ!"
"Mình xin lỗi!"
"Cái đó..là đàn ghita sao?"
Nanami chỉ tay đến túi to sau lưng cậu, Jtto quay lại liếc mắt nhìn một chút liền gật đầu
"Là cây đàn mới, mình muốn để một người xem đầu tiên. Thôi mình đi nhé!"
Nanami vui cười tạm biệt cậu bạn, rồi bước đi tiếp. Meyami liền vội chạy theo sau, hình như Nanami có thể tìm được đường về phòng truyền thống a~. Cô sẽ bám theo sau và chắc chắng sẽ không phá vỡ kịch tình của người ta là được rồi.
Hai người một đi trước, một lén lút theo sau. Không ai biết, Jtto vừa rời khỏi rừng, ngửa mặt lên trời nhìn khung cảnh ban đêm rực rỡ, một làn gió mát thổi qua làm bay khuôn tóc đỏ rực của cậu. Jtto đem cây đàn kĩ lưỡng an toàn, rồi gắng chặt lại trên lưng, bước về phòng mình. Cậu thật sự mong chờ ngày đó, người đó sẽ quay lại, sẽ ở bên cậu, cậu muốn những gì của cậu đều để cho người đó nhìn thấy đầu tiên.
Trong rừng đêm, hoa anh đào đã nở tràn cây, rải rác dưới đất xinh đẹp, bầu trời đen không ngăn nổi ánh sáng hồng phấn của hoa anh đào tươi mát tưới cả một vùng đất trời. Ngày xuân hoa anh đào nở rộ, không e ấp cũng không thẹn thùng, nở như chưa từng được nở. Nở để tô đẹp lên bầu trời đầy sao đêm nay.
Cây hoa anh đào mọc giữa bãi đất trống, trung tâm của khu rừng, một nam nhân tóc vàng đứng dưới gốc cây nhìn lên. Nanami từng bước đi đến, gọi khẽ.
"Shinomiya-san"
Người con trai kia giật mình xoay người mỉm cười với Nanami, vẫy tay về hướng cô ý bảo cô lại đây. Nanami không hiểu nhưng vẫn bước đến bên cạnh, Shinomi hướng ngón tay thon dài chỉ về một búp non xinh đẹp đang nở rộ giữa khe cành, Nanami liền nheo mắt nhìn lên.
"Oa, nó dễ thương quá"
"Ừm, nó cũng giống như một người vậy. Cô gái đó luôn che giấu cảm xúc của mình!"
"Shinomiya- san, đừng buồn rồi cô ấy sẽ hiểu mà!"
Shinomi không nói gì, đẩy gọng kính nhìn lên. Có chắc cô sẽ hiểu, khi bây giờ cô dường như biến mất khỏi thế giới này hay không?
Nanami hỏi đường đi tiếp, Shinomi chỉ đường cho cô, rồi đứng im tại chỗ. Nanami tạm biệt liền rời đi. Đi tiếp được một đoạn, Meyami mệt rã rời, thật là ai nói cho cô biết Nanami tại sao lại có sức dẻo ai vậy không? Thực chất không phải Meyami mà là do Nanami đã đứng đó nói chuyện với Cecil-chan của cô rất lâu, một con người cứ cúi cúi trốn trốn như cô cũng đủ gãy lưng rồi. Meyami thật muốn khóc ròng mà, cô đang cầu xin cho cuộc nói chuyện của hai người kia qua nhanh đấy.
Ước nguyện của cô lần đầu tiên được thực hiện, Meyami thật cảm ơn trời đất đấy. Đến nỗi cô thật muốn khóc ròng mà. Nanami đã chào tạm biệt và tiếp tục đi tiếp. Đến bên bờ sông, tiếng kèn trumpet vang lên trên nền không gian yên tĩnh, người con trai tóc vàng, cắng tỉa kiểu cách, với chiếc kèn to trên người ôm và hy vọng. Âm nhạc của cậu ta, Meyami nhìn rõ cơ bản đó không phải là âm nhạc vui vẻ gì. Nhưng Nanami vẫn vỗ tay.
"Nó thật tuyệt ạ!"
"..."
Meyami đứng hình trong 3 giây, cái âm nhạc mà lạc nhách về tình cảm như vậy cô bạn của Meyami cho là tuyệt a? Giỡn nhau hả? Cơ bản Nanami biết nói dối từ khi nào?
Jinguji nghe giọng nói nhìn sang, anh mỉm cười với Nanami, dừng tiếng nhạc, đến đối diện cô.
"Buổi tối tốt lành Haru-chan"
"Vâng."
"Âm nhạc này em không nghe thấy gì sao Haru-chan?"
"Chuyện gì ạ? Có vấn đề ạ?"
Nanami mở to mắt hỏi lại, Jinguji lắc đầu, không nói. Rời đi. Anh không cho là nó tuyệt đâu. Nanami dường như không nhận ra, anh biết điều đó. Và anh đã từng nghe nói chỉ có những người được tâm trạng người khác gửi đến mới cảm nhận được điều đó trong một số cách, thì người ngoài cuộc dù có cố gắng sẽ không nhận ra. Nhưng nếu người đó ở đây và cảm nhận được thì...
Jinguji đi rồi, Nanami cũng gãi đầu rời đi. Meyami cũng không đi theo cô nữa, trước mắt cô đã là tòa nhà chính của công ty, con đường tới đó cô cũng đã nhớ rõ hơn một chút khi Shibuya đã dẫn cô đi vòng vòng hồi chiều. Vậy nên chờ cô bạn đi, Meyami đi vòng qua sân hoa đào trước cổng đến thẳng phòng truyền thống.
Nơi đó Shibuya và chủ tích với hai ông thầy đã đứng chờ sẵn với khuôn mặt rất ư là cáo già, nhìn về phía cô Shibuya liền cau mày liến chủ tích SHinning.
"EM nhớ trường chúng ta có thuê nhân viên dọn dẹp ạ. Nhưng sao hồi chiều lại nghe thầy bảo Meyami trực ạ?"
"Thì ta muốn cho con bé vận động chân tay thôi mà"
"Nhưng cũng không phải đến mức phải đi dọn trường chứ ạ?"
"E hèm.. ta xin lỗi chỉ là đùa quá lố thôi. Meyami sắp tới đây sẽ có nhóm đàn anh đến em nên chuẩn bị một bài hát để chứng tỏa thực lực của mình đối với đàn anh. Và không làm xấu mặt nhóm Starish."
Meyami nhìn thầy: "Vâng"
Thầy Hinggo chỉ đợi có thế liền kéo cô lên lầu trên, SHibuya cũng bị thầy Huyga bắt trốn góc tối, đợi đến khi có người mở cửa bước vào. Là Nanami, cô bạn nhìn xung quanh rồi lại nhìn về phía trước, tìm công tắc điện. Đèn sáng lên căn phòng chẳng có ai, Nanami nghĩ mình bị nhầm giờ hay không, nhưng rồi cửa mở, nhóm Starish và Quarternight bước vào. Họ nói họ cũng được gọi đến đây. KHông gian bắt đầu yên lặng, Shibuya mới xuất hiện thở dài, gãi đầu. Chủ tịch lạ muốn chơi trò xuất hiện hoành tráng nữa đây.
ĐÚng như dự tính, từ trên không vang ra giọng nói ồ ồn, và một cơn gió, Shinning từ trên cao bay xuống với sợi giây an toàn phía sau, ông xoay người nhảy múa và đáp đất, phía sau là Huyga-sensei và Hinggo-sensei cũng bay theo với đôi cánh thiên thần, lúc bấy giờ ở dưới không ai không đổ hắc tuyến.
"Chủ tịch lúc nào cũng vậy!"
"Sao nào, chẳng lẽ chàng trai này không thích sao?"
SHinning sáp lại gần Mikaze nháy mắt, anh liền lập tức tránh ra. Syo nhìn ông lắc đầu.
"Không biết hôm nay chủ tịch.."
"Suỵt...còn một người nữa, im lặng nào!"
Shinning liền chặn lời nói của Syo lại, che tay lên miệng một cái. Nhìn hướng lên trên, Natsuki nheo mắt suy nghĩ. Nơi này đã đủ người, nhưng đây là cuộc họp cá nhân chắc chắng sẽ không có tổ chức khác, đúng ở đây chỉ còn thiếu một người nhưng người đó....
"Hoàng hôn thay màu áo mới lên bầu trời
Thị trấn chuyển mình thành bóng hình phía xa xăm
Hai ta nhìn vào nhau
Và cùng nhau đến vùng đất buổi ban mai
Nè, em yêu anh, em yêu anh
Cảm xúc đong đầy này như đài phun nước rơi lệ
Nếu tình cảm trong anh không thể quay lại
Hãy về như không để ý
Cho đến khi những giọt nước mắt này cạn khô..
...."
Aishiteiru Kara - Kokia